Sau bữa tiệc tối hôm trước, những ngày tiếp theo của Ngân Hà trôi qua trong sự yên ắng đến kỳ lạ. Thiên Vũ hầu như không xuất hiện ở nhà vào ban ngày, còn buổi tối, anh chỉ trở về rất muộn và cũng không nói chuyện nhiều. Ngôi nhà lớn trở nên trống vắng, và cảm giác cô độc cứ lặng lẽ xâm chiếm cô.
Một buổi sáng, khi Ngân Hà đang ngồi trên ghế ngoài vườn nhâm nhi tách trà, quản gia Kim bước đến.
"Cô Hà, cậu Vũ đã dặn tôi đưa cô danh sách các hoạt động từ thiện mà gia đình cậu ấy đang hỗ trợ. Cậu ấy muốn cô chọn một tổ chức mà cô quan tâm để đến thăm và làm việc."
Ngân Hà ngạc nhiên nhìn tập tài liệu dày cộp trên tay quản gia Kim. Cô không nghĩ Thiên Vũ sẽ giao cho cô một nhiệm vụ như thế này. "Anh ấy... muốn tôi tham gia vào công việc từ thiện sao?"
"Đúng vậy, cô Hà. Cậu Vũ nói rằng điều này sẽ giúp cô quen dần với vai trò của mình," bà Kim mỉm cười nhẹ nhàng. "Nếu cô cần giúp đỡ, tôi luôn sẵn sàng."
Ngân Hà gật đầu, cảm ơn rồi cầm tập tài liệu trở về phòng. Cô dành cả buổi sáng để đọc từng trang một. Đó là danh sách các tổ chức từ thiện trong nhiều lĩnh vực, từ hỗ trợ trẻ em mồ côi đến giúp đỡ người cao tuổi hay cải thiện môi trường sống ở vùng sâu vùng xa.
Trong số đó, một cái tên thu hút sự chú ý của cô: Trung tâm Nuôi dưỡng Trẻ em Ánh Dương. Đó là nơi chăm sóc trẻ em mất cha mẹ hoặc bị bỏ rơi, cung cấp cho chúng môi trường học tập và phát triển lành mạnh.
Hai ngày sau, Ngân Hà đến thăm trung tâm Ánh Dương. Cô đi cùng một vài nhân viên của tập đoàn Thiên Vũ, nhưng khi bước vào khuôn viên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô. Dù cố gắng giữ thái độ tự nhiên, cô vẫn không khỏi bối rối.
Người quản lý trung tâm, cô Minh, chào đón cô bằng một nụ cười ấm áp. "Cảm ơn cô đã đến đây. Trung tâm rất vinh dự khi nhận được sự quan tâm của cô và tập đoàn."
Ngân Hà mỉm cười, cố gắng che giấu sự căng thẳng. "Không có gì đâu ạ. Tôi rất muốn biết thêm về nơi này."
Cô Minh dẫn cô tham quan trung tâm. Những căn phòng sáng sủa, gọn gàng với nhiều bàn ghế và giá sách nhỏ xinh. Tiếng cười đùa của bọn trẻ vang lên khắp nơi. Nhìn những đôi mắt ngây thơ lấp lánh niềm vui, Ngân Hà chợt cảm thấy trái tim mình ấm lại.
Khi cô bước vào một lớp học nhỏ, một bé gái khoảng sáu tuổi với mái tóc buộc hai bên chạy đến, nắm lấy tay cô.
"Cô ơi, cô là ai vậy?" bé hỏi, ánh mắt tò mò.
Ngân Hà cúi xuống, mỉm cười dịu dàng. "Cô là Ngân Hà. Còn con tên gì?"
"Con là Bảo Ngọc," bé trả lời, rồi nhanh nhảu kéo tay cô. "Cô chơi với con đi!"
Nhìn đôi mắt hồn nhiên của Bảo Ngọc, Ngân Hà không nỡ từ chối. Cô ngồi xuống chơi đùa cùng các bé. Chúng vây quanh cô, ríu rít kể đủ thứ chuyện. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô thấy mình cười một cách thoải mái.
Chiều hôm đó, khi rời trung tâm, Ngân Hà chợt nhận ra rằng, giữa cuộc sống phức tạp và đầy áp lực này, vẫn còn những niềm vui nhỏ bé mà cô có thể tìm thấy. Những tiếng cười của bọn trẻ và ánh mắt biết ơn của cô Minh khiến cô cảm thấy việc đến đây không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là điều cô muốn làm.
Tối hôm đó, khi Thiên Vũ trở về, anh thấy Ngân Hà đang ngồi trong phòng khách, trông có vẻ gì đó khác lạ. Vẫn là cô gái mảnh mai với vẻ ngoài dịu dàng, nhưng ánh mắt cô như sáng hơn.
"Cô đã chọn được tổ chức nào chưa?" anh hỏi, giọng anh bình thản như thường lệ.
"Rồi. Tôi đã đến trung tâm Ánh Dương hôm nay," cô đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự hào hứng. "Nơi đó thật tuyệt vời. Tôi muốn làm thêm nhiều điều cho các bé ở đó."
Thiên Vũ nhướn mày, vẻ mặt thoáng chút bất ngờ. Anh không nghĩ cô lại thích thú với việc này đến vậy. "Tốt. Cô có thể tiếp tục công việc đó. Nếu cần gì, hãy nói với quản gia Kim."
Ngân Hà gật đầu, nhưng lần này, trong lòng cô không còn thấy anh là người hoàn toàn xa cách nữa. Dù chỉ là một chút, cô cảm nhận được rằng, bên dưới vẻ lạnh lùng của anh, vẫn còn điều gì đó đang chờ được khám phá.
Một tuần trôi qua, Ngân Hà dần quen với việc dành thời gian tại trung tâm Ánh Dương. Cô không chỉ mang đến những khoản hỗ trợ tài chính từ tập đoàn của Thiên Vũ, mà còn trực tiếp tham gia vào các hoạt động thường ngày cùng bọn trẻ. Những nụ cười rạng rỡ của các em bé dần trở thành niềm vui nhỏ nhoi giúp cô cảm thấy bớt cô đơn trong thế giới xa hoa nhưng lạnh lẽo của Thiên Vũ.
Tuy nhiên, mỗi lần trở về biệt thự, không khí lại trở nên ngột ngạt. Thiên Vũ vẫn giữ khoảng cách với cô, chỉ xuất hiện vào những lúc cần thiết và gần như không bao giờ nói chuyện trừ khi thật sự cần.
Một buổi tối, Ngân Hà đang ngồi đọc sách trong phòng khách thì nghe thấy tiếng xe hơi dừng trước cửa. Cô liếc nhìn đồng hồ – Thiên Vũ về muộn hơn thường lệ. Cô vẫn ngồi im, định sẽ chào anh như thường lệ trước khi lên phòng.
Cánh cửa mở ra, nhưng lần này, không chỉ có Thiên Vũ mà còn có một người phụ nữ đi cùng. Người phụ nữ ấy có gương mặt sắc sảo, vóc dáng mảnh mai trong chiếc váy dạ hội màu đỏ rực, toát lên khí chất kiêu kỳ và tự tin.
"Vũ, anh không cần lạnh lùng như vậy với em," cô ta nói, giọng kéo dài đầy ẩn ý.
Thiên Vũ không đáp, chỉ lạnh lùng bỏ chiếc áo khoác lên giá. Nhưng khi ánh mắt anh chạm đến Ngân Hà đang ngồi trên ghế, đôi mày anh khẽ cau lại.
"Ngân Hà, sao cô vẫn chưa lên phòng?" Anh hỏi, giọng nói không giấu được chút khó chịu.
"Tôi chỉ... đang đọc sách. Tôi sẽ lên ngay," cô lúng túng đáp, cảm giác không thoải mái trước ánh nhìn của người phụ nữ kia.
"Khoan đã." Người phụ nữ ngắt lời, ánh mắt cô ta xoáy vào Ngân Hà. "Cô là ai? Trông quen quen."
"Đây là vợ tôi," Thiên Vũ đáp, giọng anh lạnh nhạt nhưng rõ ràng.
Người phụ nữ sững lại trong giây lát, rồi nhếch môi cười. "Vợ anh? Thật không ngờ. Nhưng tôi không nghĩ cô ấy phù hợp với anh, Vũ à."
Ngân Hà cảm thấy như bị một nhát dao đâm vào lòng tự trọng. Cô đứng dậy, cố giữ bình tĩnh. "Tôi xin phép lên phòng trước."
"Đợi đã." Thiên Vũ bước tới, ánh mắt sắc bén nhìn cô. "Ở lại đây. Tôi có chuyện muốn nói với cô sau."
Ngân Hà cảm thấy khó xử, nhưng cô vẫn gật đầu, ngồi xuống ghế. Người phụ nữ kia dường như rất thích thú với tình huống này, cô ta tiến lại gần Thiên Vũ, cánh tay mảnh khảnh đặt lên vai anh.
"Anh đúng là biết cách làm người ta ngạc nhiên, Vũ. Nhưng em không nghĩ cô ấy đủ để làm vợ anh."
Thiên Vũ khẽ nhíu mày, giọng anh trở nên cứng rắn hơn. "Ngọc Diệp, tôi nghĩ cô nên đi về."
Ngọc Diệp cười khẩy, lùi lại vài bước. "Tùy anh thôi. Nhưng đừng quên, chúng ta vẫn còn chuyện phải bàn." Cô ta quay lại, liếc nhìn Ngân Hà lần cuối trước khi rời đi, ánh mắt đầy sự khinh thường.
Khi cánh cửa đóng lại, không gian như trở nên nặng nề hơn. Thiên Vũ ngồi xuống đối diện Ngân Hà, đôi mắt anh sắc lạnh như thường lệ.
"Cô không cần để tâm đến những lời cô ta nói," anh mở lời, phá vỡ sự im lặng.
"Tôi không để tâm," Ngân Hà đáp, nhưng giọng cô không giấu được chút run rẩy. "Tôi hiểu rằng vị trí này không phải của tôi."
Thiên Vũ khẽ nhướn mày, như thể đang cố đọc suy nghĩ của cô. "Cô nói đúng. Nhưng cô đang ở đây vì một lý do, và cô phải tiếp tục vai trò của mình."
Ngân Hà cúi đầu, không nói thêm gì. Cô không muốn tranh luận, cũng không muốn giải thích. Cô chỉ muốn thoát khỏi tình huống khó xử này càng sớm càng tốt.
Thiên Vũ đứng dậy, định bước đi, nhưng chợt dừng lại. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt thoáng qua sự khó xử.
"Ngân Hà, cô đã làm tốt việc ở trung tâm Ánh Dương. Tôi sẽ tiếp tục tài trợ cho họ, bất kể sau này cô còn ở đây hay không."
Ngân Hà ngẩng lên, ngạc nhiên trước câu nói của anh. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được một chút chân thành từ anh, dù chỉ thoáng qua.
"Cảm ơn anh," cô khẽ đáp, giọng nói nhẹ như gió thoảng.
Đêm hôm đó, Ngân Hà nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Cô không thể quên ánh mắt của Thiên Vũ khi anh nói câu đó. Phải chăng, bên dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng, anh vẫn có một góc khuất mà cô chưa chạm tới? Nhưng cô cũng biết, mối quan hệ của họ chỉ là một hợp đồng. Và cô không được phép để mình quên điều đó.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.