Chương 4

Bản Giao Ước Số Phận

Novel79 27/12/2024 23:13:48

Sáng hôm sau, Ngân Hà dậy sớm hơn thường lệ. Không khí trong biệt thự vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót vang vọng từ khu vườn phía ngoài. Cô quyết định ra sân để hít thở không khí trong lành. Trong lòng cô vẫn còn chút xáo động sau cuộc gặp gỡ tối qua với Ngọc Diệp.


Cô đang ngồi trên băng ghế đá thì quản gia Kim bước đến, tay cầm một chiếc hộp nhỏ.


"Cô Hà, sáng nay cậu Vũ bảo tôi chuyển cái này cho cô," bà Kim nói, đặt chiếc hộp lên bàn trước mặt cô.


Ngân Hà ngạc nhiên mở hộp, bên trong là một cuốn sổ bìa da đen, nhìn cũ kỹ nhưng được giữ gìn rất cẩn thận. "Đây là gì vậy ạ?"


"Bà không rõ, nhưng cậu Vũ dặn cô tự mở và đọc," bà Kim đáp, nở một nụ cười nhẹ rồi quay lưng rời đi.


Ngân Hà tò mò mở cuốn sổ. Những trang giấy bên trong đã ngả màu vàng, ghi chép bằng nét chữ tay thanh thoát. Đó là một cuốn nhật ký. Trên trang đầu tiên, dòng chữ ghi rõ: "Nhật ký của Thiên Vũ."


Cô lật những trang đầu tiên, những dòng chữ hiện ra như mở ra một góc nhìn khác về con người Thiên Vũ:


"Ngày... Tháng... Năm...


Hôm nay tôi lại cãi nhau với bố. Ông muốn tôi tiếp quản công ty, nhưng tôi không muốn. Tôi chỉ muốn sống tự do, làm những điều mình thích. Nhưng với ông, tự do là một thứ xa xỉ mà tôi không bao giờ có được."


"Ngày... Tháng... Năm...


Lần đầu tiên tôi vẽ một bức tranh. Đó là cô gái mà tôi vô tình thấy qua khung cửa sổ trong một buổi chiều mưa. Tôi không biết cô ấy là ai, nhưng nụ cười của cô ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Có lẽ, trong thế giới đầy tính toán này, cô ấy là một trong số ít những người thực sự hạnh phúc."


Ngân Hà sững lại. Bức tranh trong phòng trưng bày – đó là cô gái mà anh đã nhắc đến trong nhật ký này sao? Cô không thể ngờ, Thiên Vũ, người đàn ông lạnh lùng và xa cách, lại có một góc tâm hồn nhạy cảm và đầy mâu thuẫn như vậy.


Chiều hôm đó, khi Thiên Vũ trở về, Ngân Hà đã quyết định hỏi anh về cuốn nhật ký. Cô tìm thấy anh trong phòng làm việc, đang tập trung xử lý một đống hồ sơ.


"Cậu Vũ," cô khẽ gọi, ngập ngừng đứng ở ngưỡng cửa.


Anh ngẩng lên, ánh mắt thoáng qua sự ngạc nhiên. "Có chuyện gì?"


"Tôi... tôi muốn hỏi về cuốn nhật ký," cô nói, đưa cuốn sổ ra trước mặt.


Thiên Vũ im lặng nhìn cuốn sổ trong tay cô, ánh mắt anh trầm xuống. "Cô đọc rồi?"


"Vâng... Tôi chỉ đọc một phần nhỏ," cô thành thật. "Tôi không cố ý xâm phạm sự riêng tư của anh, nhưng tôi cảm thấy... có gì đó trong cuốn sổ này mà anh muốn tôi hiểu."


Anh không trả lời ngay, chỉ im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, anh thở dài, giọng nói có phần dịu hơn thường lệ. "Tôi không định đưa nó cho cô ngay lúc này, nhưng có lẽ cũng đến lúc cô nên biết."


Thiên Vũ đứng dậy, bước lại gần cửa sổ, ánh mắt anh nhìn xa xăm. "Cuốn nhật ký đó ghi lại những năm tháng tôi sống trong sự áp đặt của gia đình. Tôi luôn cảm thấy mình như một con rối, phải làm theo những gì người khác mong muốn. Hội họa là thứ duy nhất giúp tôi cảm thấy tự do, nhưng ngay cả điều đó cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát."


Ngân Hà lặng người. Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói về bản thân một cách chân thành như vậy. Anh không còn là người đàn ông lạnh lùng và xa cách mà cô thường thấy.


"Vậy bức tranh trong phòng trưng bày... Là cô gái mà anh nhắc đến trong nhật ký sao?" cô hỏi, giọng cô nhẹ nhàng.


Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt thoáng qua sự bất ngờ. Nhưng rồi anh gật đầu. "Phải. Cô ấy là một người xa lạ, nhưng cũng là nguồn cảm hứng duy nhất trong những ngày tôi cảm thấy lạc lõng nhất."


Sự im lặng giữa họ kéo dài, nhưng lần này không còn ngột ngạt nữa. Nó mang theo một cảm giác gần gũi kỳ lạ, như thể cả hai đang chia sẻ một phần nào đó của chính mình.


"Tôi nghĩ tôi hiểu tại sao anh đưa cuốn sổ này cho tôi," Ngân Hà nói, phá vỡ sự im lặng. "Anh muốn tôi biết rằng, dù chúng ta ở trong một thỏa thuận, anh không hoàn toàn là người lạnh lùng và vô cảm như tôi nghĩ."


Thiên Vũ nhếch môi cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi nhưng không hề mỉa mai. "Có lẽ cô đúng."


Tối hôm đó, Ngân Hà ngồi trên giường, lật lại những trang nhật ký còn dang dở. Cô cảm thấy mình hiểu thêm một phần nào đó về Thiên Vũ. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng, phía sau mỗi dòng chữ, vẫn còn rất nhiều điều anh chưa kể. Và cô tự hỏi, liệu trong một năm ngắn ngủi này, cô có thể khám phá hết những góc khuất trong trái tim anh không?


Sáng hôm sau, Ngân Hà thức dậy với một cảm giác kỳ lạ. Cuốn nhật ký của Thiên Vũ vẫn nằm trên bàn cạnh giường, nhưng cô không mở nó ra. Cô nhận ra rằng, càng tìm hiểu về anh, cô càng cảm thấy có gì đó rất phức tạp và khó chạm tới. Có lẽ, cô nên giữ khoảng cách.


Hôm đó, khi Ngân Hà vừa bước xuống phòng khách, bà Kim đã đứng chờ.


"Cô Hà, sáng nay cậu Vũ dặn cô chuẩn bị. Cậu muốn đưa cô đi đâu đó," bà Kim thông báo, giọng điềm đạm.


"Đi đâu ạ?" Ngân Hà ngạc nhiên.


"Tôi không rõ, nhưng cậu ấy bảo là quan trọng," bà Kim mỉm cười. "Cô nên chuẩn bị sớm, xe sẽ đón cô lúc 9 giờ."


Ngân Hà cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm. Cô nhanh chóng thay một chiếc váy đơn giản màu xanh nhạt, làm tóc gọn gàng rồi bước ra ngoài. Đúng như bà Kim nói, chiếc xe đã đợi sẵn.


Chiếc xe đưa họ đến một khu vực ngoại ô yên tĩnh, nơi những cánh đồng xanh trải dài đến tận chân trời. Thiên Vũ ngồi bên cạnh cô, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì. Cả hành trình im lặng, nhưng Ngân Hà không cảm thấy căng thẳng như trước. Thay vào đó, cô tò mò về điểm đến.


Khi chiếc xe dừng lại, Ngân Hà nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, nằm giữa cánh đồng. Nó đơn sơ nhưng toát lên vẻ ấm cúng. Thiên Vũ bước xuống xe trước, rồi mở cửa cho cô.


"Đây là đâu vậy?" cô hỏi, ánh mắt đầy bối rối.


"Ngôi nhà của tôi," anh đáp ngắn gọn.


Ngân Hà tròn mắt. "Nhà của anh?"


"Phải. Nơi này là nơi tôi đến khi cần yên tĩnh. Tôi muốn cô thấy một phần khác trong cuộc sống của tôi," anh nói, ánh mắt nhìn xa xăm.


Thiên Vũ dẫn cô vào trong ngôi nhà. Nội thất đơn giản, với những món đồ gỗ cũ kỹ và những bức tranh được treo khắp nơi. Ngân Hà nhận ra, tất cả những bức tranh này đều do anh vẽ.


"Cô có thích không?" anh hỏi, khi thấy cô chăm chú ngắm nhìn một bức tranh miêu tả hoàng hôn trên cánh đồng.


"Có," cô trả lời thật lòng. "Chúng rất đẹp."


"Đây là nơi tôi tìm thấy sự bình yên," anh nói, giọng anh trầm ấm hơn thường lệ. "Không có ai phán xét, không có ai áp đặt. Chỉ có tôi và những gì tôi muốn làm."


Ngân Hà nhìn anh, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cởi mở như vậy, như thể anh đã bỏ qua lớp mặt nạ lạnh lùng mà anh thường đeo.


Họ dành cả buổi sáng ở đó. Thiên Vũ kể cho cô nghe về những ngày anh trốn tránh áp lực từ gia đình, tìm đến nơi này để vẽ tranh. Cô lắng nghe, không chen ngang, chỉ im lặng cảm nhận sự chân thật trong từng lời anh nói.


Buổi trưa, Thiên Vũ dẫn cô ra cánh đồng. Một tấm chăn được trải sẵn, cùng với một giỏ picnic. Anh lấy ra những món ăn đơn giản nhưng được chuẩn bị rất tỉ mỉ.


"Cô có thể thấy lạ, nhưng tôi thường tự làm những bữa ăn thế này khi ở đây," anh nói, khi thấy cô ngạc nhiên.


"Không, tôi thấy nó rất thú vị," cô mỉm cười, lần đầu tiên cảm thấy anh gần gũi đến vậy.


Khi họ trở về biệt thự vào chiều muộn, bầu không khí giữa hai người đã thay đổi. Ngân Hà không còn cảm thấy Thiên Vũ là một người hoàn toàn xa lạ. Cô bắt đầu nhìn thấy những mảnh ghép tạo nên con người anh – một người đàn ông lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa những cảm xúc sâu sắc.


Tối hôm đó, trước khi về phòng, Thiên Vũ gọi cô lại.


"Ngân Hà," anh nói, ánh mắt anh trầm xuống. "Cảm ơn cô đã dành thời gian hôm nay."


Cô hơi bất ngờ, nhưng cũng mỉm cười đáp. "Tôi cũng cảm ơn anh vì đã cho tôi thấy một phần khác trong con người anh."


Thiên Vũ gật đầu, rồi bước về phía phòng làm việc. Lần đầu tiên, cô cảm thấy giữa họ không còn khoảng cách lớn như trước.

Novel79, 27/12/2024 23:13:48

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện