Lúc đó, anh thường ôm tôi vào lòng, xoa đầu như thể tôi là đứa trẻ cần dỗ dành.
“Nếu năm xưa anh không từ chối Lâm Thiên Di, có lẽ cô ấy đã không bốc đồng lấy người kia rồi rơi vào hoàn cảnh này... Anh cũng có lỗi. Nhật Huy còn quá nhỏ, anh không thể bỏ mặc được.”
“Nhiên Nhiên của anh là người hiểu chuyện nhất mà. Khi nào mẹ con họ ổn định, anh sẽ không quan tâm nữa, được không em?”
Và rồi, hết chuyện này đến chuyện khác cứ thế xảy ra.
Khi Lâm Thiên Di không biết nấu nướng, chỉ cần một cuộc gọi, Phan Duy Khang lập tức gác lại bữa tối tôi kỳ công chuẩn bị, chạy đến nhà cô ấy đứng bếp. Mới đầu anh còn lóng ngóng, nhưng dần dà, anh đã trở thành người đàn ông biết nấu cháo, kho thịt, hầm canh—tất cả đều vì mẹ con họ.
Tôi từng hỏi: “Anh gọi đồ ăn ngoài cho họ cũng được mà, em đã chuẩn bị cả bàn ăn rồi…”
Anh chỉ nhíu mày đáp lại: “Đồ ăn mua sẵn nhiều chất bảo quản, trẻ con đang lớn ăn vậy không tốt.”
Khi chiếc tivi nhà Lâm Thiên Di đột nhiên hỏng, một lần nữa, chỉ với một cú điện thoại, Phan Duy Khang liền bỏ ngang buổi xem phim mà cả hai chúng tôi đã chờ đợi bấy lâu, để đi sửa tivi cho cô ấy.
Tôi nói: “Sao không gọi thợ? Mình đợi mãi mới có hôm đi xem phim mà…”
Anh lắc đầu: “Cô ấy chỉ có hai mẹ con, gọi thợ xa lạ anh không yên tâm.”
Thậm chí có lần, khi tôi và anh đang ôm nhau say đắm giữa một đêm lãng mạn, điện thoại lại đổ chuông.
Giọng Lâm Thiên Di bên kia đầy hốt hoảng: “Phan Duy Khang, Nhật Huy nôn không ngừng, em không biết phải làm sao, anh đến ngay được không?”
Tôi vẫn còn trong vòng tay anh, thì thầm: “Hay bảo họ gọi xe cấp cứu?”
Phan Duy Khang tránh ánh mắt tôi, nhanh chóng đứng dậy thay đồ: “Anh đi xem thế nào. Em đừng giận, trẻ con ốm đau, anh không thể không lo được.”
Mãi sau này tôi mới biết, hôm ấy chính Lâm Thiên Di đã cho cậu bé ăn đủ thứ: lẩu cay, kem lạnh, rồi cả gà rán, khiến Nhật Huy bị viêm dạ dày cấp tính.
Phan Duy Khang kể lại trong vòng tay tôi, miệng trách móc Lâm Thiên Di, nhưng giọng anh thì đầy dịu dàng:
“Lâm Thiên Di thật ngốc nghếch, cái gì cũng không biết... Nếu không có anh, cô ấy và thằng bé sống sao nổi chứ? Không như em, Nhiên Nhiên của anh mạnh mẽ, tự lập, không cần anh phải lo.”
Từ sự thương hại ban đầu, dần dần, anh đã chuyển sang sự thiên vị rõ ràng. Anh thấy trách nhiệm, thấy nghĩa vụ, thậm chí là cảm giác bảo vệ không nên có... dành cho người phụ nữ ấy và đứa bé không cùng máu mủ.
Còn tôi, người đang là vợ chính thức của anh, chỉ biết im lặng nhìn anh rời khỏi mình hết lần này đến lần khác.
Và rồi, tôi bắt đầu ghi lại từng lần như thế—những lần anh chọn họ thay vì tôi.
Đến hôm nay, con số đã là... lần thứ bảy mươi lăm.
Tôi lại nhớ đến bát cháo hải sản còn thừa—thứ lẽ ra không nên dành cho tôi. Cảm giác buồn nôn một lần nữa dâng trào dữ dội.
Gần đây tôi thường xuyên cảm thấy tức ng, khó thở, người lúc nào cũng mỏi mệt, nhưng không hiểu nguyên nhân từ đâu.
Tôi giận, vào phòng đóng cửa suốt buổi, nhưng Phan Duy Khang cũng không buồn bước vào. Khi tôi mở cửa đi ra, chỉ thấy bình giữ nhiệt anh mang về đã nằm trong thùng rác, còn anh thì chẳng thấy đâu.
Tôi cúi xuống nhấc thùng rác lên. Ở đáy, lặng lẽ nằm đó, là món quà kỷ niệm ngày cưới tôi đã cất công chuẩn bị.
Tôi đứng yên rất lâu, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Món quà tôi cố tình để ở chỗ dễ thấy nhất, vậy mà anh vẫn chẳng hề nhìn đến.
Tôi gọi cho Phan Duy Khang mấy cuộc, đều không có ai bắt máy. Không còn cách nào khác, tôi một mình đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Sau một loạt xét nghiệm, bác sĩ nhìn tôi cười nhẹ, giọng đầy thiện cảm:
“Chúc mừng bạn, bạn đã mang thai.”
Tôi mang thai?
Tôi gần như không tin vào tai mình. Suốt bao lâu nay, tôi luôn mong được có con với Phan Duy Khang, nhưng... sao lại là lúc này?
Tôi cầm tờ giấy kết quả, ngơ ngác nhìn dòng chữ xác nhận mang thai như thể không hiểu nổi ý nghĩa của nó. Sau vài phút ngập ngừng, tôi gọi điện cho Phan Duy Khang.
“Phan Duy Khang, em có chuyện quan trọng muốn nói.”
Tiếng ồn ào đầu dây bên kia khiến anh phải nâng giọng:
“Anh đang ở trung tâm thương mại với Nhật Huy, mình nói chuyện sau nhé, anh về rồi bàn!”
Chưa kịp để tôi nói thêm điều gì, cuộc gọi đã bị cắt.
Tôi nhìn quanh, chợt nhận ra trung tâm thương mại mà anh vừa nói đến lại nằm ngay gần bệnh viện. Do dự vài giây, cuối cùng tôi quyết định bước sang đó.
Tôi định gọi lại, nhưng chưa kịp bấm số thì nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên phía bên kia hành lang.
“Nhật Huy mà thích chiếc xe đua này thì cứ mua đi, nhà mình có thêm cũng đâu sao! Nhưng phải cẩn thận đấy, chiều hư con nít không tốt đâu.”
Là giọng của Phan Duy Khang.
Tôi quay đầu lại. Anh đang nắm tay một cậu bé cầm món đồ chơi mới, nét mặt rạng ngời. Bên cạnh anh là Lâm Thiên Di, đang mỉm cười, nhẹ nhàng trách yêu.
“Chỉ là một món đồ chơi thôi mà,” Phan Duy Khang cười đáp, “Miễn là con vui là được.”
Nhật Huy ngẩng đầu nhìn mẹ, tự tin nói:
“Con biết mà! Bố là người thương con nhất trên đời này!”
Nụ cười trên gương mặt ba người họ lập tức đông cứng lại khi phát hiện ra tôi đang đứng đó.
“Nhiên Nhiên... sao em lại đến đây?” Phan Duy Khang bối rối buông tay cậu bé, nhanh chóng bước đến gần tôi, định nắm tay tôi.
Lâm Thiên Di cũng vội bước lên, cười gượng rồi khẽ vỗ vai con:
“Nhật Huy, đây là... cô.”
Phan Duy Khang là "bố".
Lâm Thiên Di là "mẹ".
Còn tôi—tôi là “cô”.
Tôi nhìn Phan Duy Khang đang nắm tay mình, ánh mắt anh chứa đầy lúng túng và lo lắng. Nhưng tôi không kịp nói gì thì...
Lâm Nhật Huy bĩu môi, hừ lạnh một tiếng:
“Con không gọi cô ấy là cô đâu. Cô ấy là người phụ nữ xấu xa phá hoại tình cảm của bố mẹ con!”
Vừa dứt lời, cậu bé cầm chiếc xe đồ chơi lao thẳng về phía tôi, vừa chạy vừa hét:
“Đồ tồi! Cút đi!”
Bản năng người mẹ trỗi dậy trong tôi. Tôi lập tức đưa tay ôm lấy bụng, bước lùi vài bước để tránh va chạm.
Cậu bé mất thăng bằng, ngã dúi dụi xuống sàn.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.