Chương 08

Năm Năm Không Buông Tay

Mai18-AI 17/06/2025 14:47:03

Tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, khẽ mỉm cười:


"Bé cưng à, chúng ta đi thôi. Mami rất háo hức chờ con chào đời, con yêu của mẹ."


Tạm biệt thành phố này…


Chu Kình, tạm biệt anh!


Em sẽ không bao giờ để anh biết đoạn tình cảm này của mình.


Vào năm tháng em khổ sở nhất, cảm ơn anh vì đã xuất hiện…


Trên chuyến bay, Quang Hân suôn sẻ rời khỏi.


8 giờ tối, trong nước.


Một bóng dáng cao lớn sải bước về phía trước.


Người đàn ông cao 1m9, gương mặt tuấn tú nhưng vẫn vương chút mệt mỏi.


Những ngày qua, hắn gần như không có thời gian để nghỉ ngơi.


Nhưng dù vậy, cũng không làm giảm đi khí chất của hắn.


Bên cạnh, một giọng nói kính cẩn vang lên:


"Chu Tổng, xe đã chuẩn bị bên kia."


Chu Kình day ấn đường, gật đầu một cái, kết thúc chuyến công tác bận rộn kéo dài suốt mấy ngày qua.


Ngồi vào trong xe, hắn cất giọng:


"Quang Hân kết thúc phim rồi đúng không?"


Trợ lý phía trước lập tức đáp:


"Dạ vâng, trong tuần này phim của cô Hân đã quay xong thưa anh. Em cũng đã thông báo về nhà là hôm nay anh hạ cánh."


Dù khuôn mặt còn vương chút mệt mỏi, nhưng khi nghĩ đến cô gái nhỏ đang chờ ở nhà, khóe môi mỏng của hắn bất giác cong lên.


Ẩn hiện một nụ cười nuông chiều.


Trợ lý tiếp tục báo cáo:


"Di động của anh, em sẽ cho người kiểm tra và mang đến sau ạ."


"Ừm, nhớ là không được làm mất bất cứ thứ gì."


"Vâng."


Trợ lý gật đầu.


Điện thoại của Chu Kình hầu hết đều liên quan đến Quang Hân.


Bên trong lưu trữ không ít hình ảnh của cô.


Cái hôm gọi điện với cô, không may có người vô tình dung trúng hắn, khiến chiếc điện thoại rơi thẳng xuống đài nước lớn.


Mất đến tám tiếng mới có thể vớt lên, nhưng thiết bị đã hoàn toàn bị hỏng.


Hắn không yên tâm giao cho ai sửa chữa, nên giữ nó lại đến tận bây giờ để mang về nước.


Chu Kình nhìn đồng hồ, giọng điệu nhàn nhạt:


"Đưa tôi về nhà, rồi cậu cũng về nghỉ ngơi đi. Tôi cho cậu nghỉ hai ngày, những ngày qua vất vả rồi."


Trợ lý mỉm cười cúi đầu:


"Dạ, em cảm ơn anh!"


Trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Đúng thật, mấy ngày qua ai cũng bận tối mắt tối mũi.


Thậm chí, có khi còn quên cả ăn uống, chỉ để tập trung khắc phục những vấn đề nghiêm trọng của dự án.


May mắn thay, cuối cùng mọi thứ cũng đã ổn!


Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.


Phía sau, tranh thủ mấy phút trên đường, Chu Kình khép mắt.


Nhưng hắn lại không ngủ.


Trong đầu không ngừng nghĩ đến Quang Hân.


Một tuần trời bận rộn không thể gặp cô, hắn nhớ cô đến phát điên rồi.


Chỉ cần tưởng tượng cô gái nhỏ đang mong chờ hắn ở nhà, hắn lại cảm thấy lòng mình rạo rực.


Xe nhanh chóng chạy đến căn hộ.


Vừa dừng lại, Chu Kình đã không chờ thêm một giây nào.


Hắn gấp gáp đến mức tự mình đẩy cửa bước xuống, sải chân đi thẳng vào trong nhà.


Phía sau, trợ lý rấp rẻng ôm theo một đống đồ đạc.


Hầu hết đều là quà mà Chu Kình đã chuẩn bị cho Quang Hân.


Đó giống như một thói quen.


Dù bận bịu đến đâu, mỗi khi trở về, hắn đều mang theo quà tặng cô.


Bước vào nhà, hắn còn đang mong chờ một tiếng nói quen thuộc…


Nhưng bỗng nhiên, một thứ gì đó lao nhanh đến, ôm chầm lấy hắn!


Hàng mày Chu Kình lập tức nhíu chặt.


Một mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi.


Quang Hân của hắn… chưa bao giờ dùng loại nước hoa này.


Hơn nữa, cô cũng không thích những mùi hương nồng đến vậy.


Không một chút nương tay, hắn mạnh bạo đẩy ra.


Lực không hề nhẹ, khiến người kia lập tức ngã sõng soài xuống sàn.


Ngay lập tức, một tiếng "Á!" thảm thiết vang lên.


Toàn bộ người làm trong nhà đồng loạt trợn mắt, há miệng đầy kinh ngạc.


Chu Kình liếc mắt, ánh nhìn đầy lạnh lẽo.


Hắn gần như gầm lên:


"Mẹ kiếp! Cô là ai vậy hả?"


Ánh mắt hắn quét xung quanh…


Nhưng lại không thấy bóng dáng quen thuộc đâu cả.


Hắn cau mày, giọng lạnh băng:


"Quang Hân đâu?"


Nghe đến cái tên ấy, người dưới sàn cắn chặt răng.


Nhưng bề ngoài vẫn cố gắng tỏ ra đáng thương.


Giọng nói nũng nịu vang lên:


"A Kình, anh không nhớ em sao? Em là Hứa Ninh."


Tầm mắt Chu Kình dừng lại trên người cô ta.


Hắn thoáng nhíu mày, nhìn từ đầu đến chân.


Lớp trang điểm đậm lè, váy áo bó sát, phong cách ăn mặc phô bày hết cơ thể…


Thật khiến hắn muốn nôn!


Hứa Ninh?


Chu Kình từ đầu đến cuối vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý định tiến đến đỡ.


Hắn hoàn toàn không bận tâm, chỉ nhắc lại câu hỏi, giọng lạnh băng:


"Quang Hân đâu? Sao cô ấy không ra đón tôi? Chẳng phải đã báo trước là hôm nay tôi về sao?"


Đám người làm trong nhà len lén nhìn nhau, ánh mắt có chút hoang mang.


Bọn họ ấp úng, không ai dám lên tiếng.


Không phải Chu Kình và Quang Hân đã chấm dứt rồi sao?


Vậy nên khi biết tin hắn trở về, họ mới báo cho Hứa Ninh.


Hứa Ninh siết chặt tay, rồi tự mình đứng dậy.


Giọng nói mang theo chút bực bội:


"A Kình, anh còn hỏi cô ta làm gì? Chẳng phải em đã về rồi sao?"


Sắc mặt Chu Kình càng lúc càng đen lại.


Giọng hắn lạnh lẽo:


"Cô về thì liên quan gì đến tôi? Chạy đến đây làm gì?"


Hứa Ninh thoáng sững lại.


Hốc mắt cô ta đỏ hoe, giọng nói nghèn nghẹn như thể sắp khóc:


"A Kình, anh vẫn còn giận em à? Em xin lỗi mà…"


Chu Kình khẽ nhướng mày, lạnh lùng đáp:


"Cô bị điên à?"


Hứa Ninh bước lên một bước, giọng mềm mại:


"A Kình…"


Nhưng ngay lập tức, hắn cắt ngang:


"Ai cho cô vào đây? Quang Hân của tôi đâu? Mấy người câm hết rồi sao?"


Đám người làm đồng loạt cúi đầu, run rẩy trước cơn thịnh nộ của hắn.


Không ai dám mở miệng.


Hứa Ninh mếu máo, giọng ấm ức:


"A Kình, em đã trở về rồi. Kẻ thế thân như cô ta không còn chỗ, anh còn tìm cô ta làm gì chứ?"


Chu Kình nheo mắt, lặp lại hai từ:


"Thế thân?"


Đám người làm gật đầu như gà mổ thóc, giọng nói rụt rè:


"Cậu Kình, ai cũng biết chuyện Hứa tiểu thư đã trở về. Nên… cô Quang Hân không còn chỗ đứng. Cô ấy đã dọn ra khỏi nhà sáng nay rồi ạ."


Ánh mắt Chu Kình tối sầm lại.


Giọng hắn trầm xuống, mang theo sự nguy hiểm ૮ɦếƭ người:


"Mấy người… vừa nói cái gì?"


Một tiếng gầm đầy mất kiên nhẫn vang vọng khắp căn phòng.


Lúc này, Hạ Vũ—trợ lý của hắn—hớt hải chạy vào.


Nhìn cảnh tượng trước mắt, cậu cũng ngớ ra.


Ai đây?


Khi nhìn kỹ lại, cậu mới nhận ra…


Là Hứa Ninh.


Người có dung mạo khá giống với Quang Hân.


Nhưng… tại sao cô ta lại ở đây?


Ánh mắt Hạ Vũ đảo nhanh khắp gian phòng khách.


Quang Hân đâu?


Vì sao cô không chờ Chu Tổng?


Rõ ràng cậu đã báo trước rồi mà…


Chu Kình nghiến răng, quay đầu ra lệnh:


"Hạ Vũ, gọi cho Quang Hân ngay!"


Hạ Vũ lập tức đáp:


"Dạ!"


Hứa Ninh ấm ức bước lại gần.


Nhưng còn chưa kịp chạm vào cánh tay hắn, đã bị Chu Kình ghét bỏ đẩy ra.


Cô ta suýt chút nữa thì ngã xuống.


Giọng nói yếu ớt vang lên:


"A Kình, đừng lạnh nhạt với em như vậy mà… Em đã về rồi, mấy năm qua em biết anh đau lòng mới tìm người thay thế em. Em sai rồi…"


Nghe vậy, hắn chỉ nhíu mày, vẻ mặt chẳng hiểu gì.


Hắn quay sang Hạ Vũ, giọng mất kiên nhẫn:


"Rốt cuộc có chuyện gì?"


Bị hỏi, Hạ Vũ cũng có chút hoang mang.


Mấy ngày qua, cậu bận tối tăm mặt mũi với dự án, nào có thời gian để ý đến những chuyện khác?


Chẳng phải mọi thứ vẫn đang rất bình thường sao?


Hạ Vũ vội lấy điện thoại cá nhân ra mở nguồn.


Chỉ mất vài giây để thiết bị khởi động, cậu nhanh chóng kiểm tra tin tức.


Ngón tay vừa lướt một cái, gương mặt lập tức biến sắc.


Nhận ra điều gì đó, Chu Kình sải bước tới, giật lấy chiếc điện thoại.


Hàng loạt tiêu đề đập thẳng vào mắt hắn.


Chỉ trong một giây, cơ mặt hắn *** lại.


Khóe môi khẽ giật giật.


Mẹ kiếp, ai là người vẽ ra mấy cái tin này?


Hạ Vũ thấy sắc mặt hắn thay đổi, vội hạ giọng:


"Chu Tổng, em sẽ liên hệ để xử lý ngay."

Novel79, 17/06/2025 14:47:03

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện