Chương 08

Ngược Chiều Năm Tháng

Mai18-AI 17/06/2025 15:04:17

"Mẹ anh thật biết trồng hoa nha, em chưa từng thấy hoa nào đẹp hơn của nhà anh luôn đó." Tôi không tiếc lời khen ngợi.


"Em có biết cách trồng hoa hồng tốt không? Loài hoa này ăn thịt đó, nếu chôn ruột cá vào mùa đông, hoa sẽ nở ngày càng nhiều vào năm sau." Thời Thịnh nhẹ nhàng gửi tin nhắn cho tôi.


"Mua ruột cá là một việc nhỏ, nếu trời tối làm loại việc này, nhìn từ xa sẽ giống như là đang chôn xác vậy.”


“Không nói được lời hay thì anh có thể không nói mà.” Tôi cay đắng nói: “Dù vậy, em vẫn rất thích Sắc Vi.”


“Anh cũng thích loài hoa này, đặc biệt là vào mùa hè năm anh hai mươi tuổi.”


Trong giọng nói của anh ẩn chứa một nụ cười tan chảy


“Từ đó đến giờ anh không nhìn thấy loài hoa nào khác nữa.”


Đoàn phim di chuyển đến một thị trấn nhỏ phía nam, nơi có khí hậu ấm áp và trong xanh, cả thị trấn tràn ngập hương thơm của cỏ cây.


Một buổi chiều nọ, khi tôi đang cùng giám đốc mỹ thuật chỉnh sửa bản thảo thì đột nhiên giám đốc gọi chúng tôi đi theo.


Sau khi dạo quanh phố cổ, cuối cùng tôi cũng tìm thấy ngôi chùa cổ được đạo diễn nhắc đến trong một dãy nhà cổ.


Ngôi chùa này nhỏ đến đáng thương, được xây dựng lại từ một ngôi nhà tư nhân, nghe nói đã có lịch sử cả trăm năm.


Đương nhiên, để được đạo diễn để mắt tới thì nơi này phải mang trong mình điều gì đó đặc biệt. Trong sân có một cây ngọc lan với dáng điệu uyển chuyển, tuy bây giờ không phải mùa hoa nở nhưng tôi có thể tưởng tượng ra khung cảnh tuyệt vời khi hoa nở rộ.


Hơn nữa, có khá nhiều bùa cầu nguyện được buộc vào cây.


“Thật là K**h th**h.” Đạo diễn nhìn xung quanh và rất hài lòng. "Quay lại yêu cầu biên kịch thay đổi cảnh đó một lần nữa, thêm chút tương tác giữa nhân vật và cây cối. Tổ mỹ thuật sẽ cố làm cho cảnh này tốt hơn nữa.”


Sau khi đi loanh quanh trong nhà vài vòng, tôi thực sự cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, cố hết sức nhớ lại, cuối cùng cũng bắt được chút manh mối.


Khi ba tôi còn ở nhà, ông thích vẽ đồ vật trên giấy nháp và sổ tay khi không có việc gì làm, có cái thì vài nét, có cái thì tỉ mỉ.


Mỗi lần ông vẽ bằng tay, ông ấy sẽ cất hết đồ đạc đi. Tôi đặc biệt thích lật ra những cuốn sách tranh ẩn giấu đó, điều này cũng thú vị như săn tìm kho báu.


Nhiều lần ông ấy đã vẽ một khoảng sân với một cái cây lớn với những cành cây vươn ra.


Tôi hỏi ba nơi này ở đâu, ông ấy nói đó là một thị trấn nhỏ mà ba tôi đã đến khi ông ấy còn nhỏ, sau đó tôi hỏi liệu ông ấy có thể đưa tôi đến đó chơi trong những ngày nghỉ không, ông đã im lặng một lúc lâu và cuối cùng nói rằng ông không nhớ đường về nữa rồi.


Giám đốc nói rằng muốn ngắm hoàng hôn một lần nữa, vì vậy cả nhóm tiếp tục ở lại sân trong. Trong cuộc trò chuyện, tôi đã chia sẻ câu chuyện quá khứ này, mọi người nghe xong đều cảm thấy thú vị và nói rằng có cơ duyên trong đó.


Ngôi chùa nhỏ này thực sự quá hẻo lánh, và hầu như không có ai ra vào trừ chúng tôi vào buổi chiều.


Những lá bùa trên cây mộc lan đã được treo lên theo năm tháng, nhiều lá đã phai màu và mục nát từ lâu. Tôi đứng dưới gốc cây nhìn một lượt, nội dung của những lá bùa tương tự nhau, về cơ bản đều là những từ như hòa bình thịnh vượng, tảo hôn, v.v.


Gió thổi qua, một lá bùa lay động, rất khác biệt. Nó mới hơn những cái khác và dường như đã được treo lên mới gần đây thôi.


Tôi rón rén lại gần và đọc được lời nguyện ước trên đó.


“Cuộc đời này có rất nhiều điều hối tiếc, tôi đã đánh rơi con cái, sự nghiệp và cô ấy. Trở về chốn cũ, tôi chỉ có một mình và tôi không muốn nghĩ đến những ngày sau này nữa.


Kiều Việt Lý"


Tôi kinh ngạc mở to mắt đọc lại từng chữ một, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở ba chữ cuối.


Kiều Việt Lý, cùng tên cùng họ với ba tôi.


Hoàng hôn đến đột ngột, mặt trời tan chảy, đường chân trời đỏ rực và nóng bỏng. Trên cây treo đầy lá bùa đỏ, mặt trời lặn treo trên đỉnh mái nhà, giống như ánh hoàng hôn bị đá vụn thô ráp đâm thủng mà chảy máu.


Tôi đột nhiên khó thở, trái tim như bị Ϧóþ chặt lại, đầu óc choáng váng. Thế giới đang nhấp nháy, chỉ còn lại mặt trời treo trên bầu trời, đỏ rực đến kinh người.


Mọi người vây quanh lo lắng hỏi. Tôi lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng bất an.


Những người điều hành đoàn phim đều mê tín, nói rằng hoàng hôn hôm nay rất nhiều mây, đừng dung phải thứ gì, nhanh chóng quay về.


Khi họ quay lại điểm làm việc, ánh mắt của những người còn lại đều đổ dồn về phía họ đầy thiện cảm.


Một trợ lý giám đốc đưa cho tôi chiếc điện thoại di động mà tôi để quên trên bàn, trong nhật ký cuộc gọi có mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ tôi.


"Điện thoại liên tục đổ chuông, tôi đoán là có việc gấp nên trả lời giúp cô."


Trợ lý đạo diễn gãi gãi đầu, khô khan nói: "Kiều Vi, thu dọn đồ đạc trở về đi, nhà cô xảy ra chuyện rồi."


Tháng 7 trời nóng rưc, khi đáng lẽ học sinh đã phải nghỉ hè từ lâu thì ở trường trung học cơ sở Nam Thành vẫn đang tổ chức dạy kèm trong kỳ nghỉ cho tất cả học sinh.


Buổi tối, các học sinh vừa mới từ căng tin trở về, tụ tập ở hành lang tán gẫu, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi trước khi buổi tối tự học bắt đầu, cũng không phát hiện có một bóng người cô đơn trên mái nhà.


Cho đến khi cậu quay lưng lại với mặt trời lặn và nhảy xuống...


Khi tôi gặp lại Kiều Sở, em ấy đã được nhét vào một chiếc túi đen và nằm trong tủ đông lạnh của nhà xác.


"Thi thể bị thương nặng, không nên để người nhà nhìn thấy."


Mẹ tôi ở nhà cả ngày như phát điên, lúc thì khóc lóc thảm thiết, lúc thì chửi bới, ném những thứ có thể đập vỡ được.


"Họ Tô đó quả nhiên là xui xẻo! Tao làm sao lại không phát hiện sớm hớn chứ, không phát hiện sớm!"


Tôi thu dọn mảnh kính vỡ, bà ấy lại trở nên cuồng loạn, không biết đã lặp đi lặp lại những lời này bao nhiêu lần.


"Sao mày không buồn? Sao mày không khóc! Em trai mày bị Gi*t mà mày vẫn nhẫn tâm dửng dưng như vậy sao?!"


Tôi ném những mảnh kính vỡ vào thùng rác


"Ngày nào mẹ cũng nói có người khác Gi*t Kiều Sở, mẹ có chứng cứ gì không?"


“Đương nhiên!” Mẹ tôi lửa giận tuôn trào, “Cô ta không biết xấu hổ dụ dỗ học sinh, tao có đầy đủ chứng cứ!”


Tôi cười chế nhạo.


"Mẹ nhìn đi, không phải Kiều Sở bị cái gọi là bằng chứng của mẹ ép ૮ɦếƭ sao?"


Tôi tìm thấy lá thư tuyệt mệnh của Kiều Sở được giấu dưới gối trong phòng của tôi, và ngày kết thúc là đêm trước khi em ấy tự sát.


Xung đột giữa Kiều Sở và mẹ đã kéo dài trong một thời gian dài, bởi vì bà ấy đã phát hiện ra rằng em ấy đã thầm mến cô giáo Tô.


Với tính cách của mẹ, bà đương nhiên rất tức giận, mặc kệ Kiều Sở giải thích thế nào, bà cũng không muốn tin đây chỉ là do con trai mình tự đơn phương hoặc là, sự thật này càng khiến bà tức giận hơn.


Lệnh chuyển trường của cô giáo Tô rất nhanh được đưa xuống. Cô ấy bị chuyển khỏi một trường trọng điểm của tỉnh để đến một trường học không yếu không kém nhưng không có khả năng phát triển, trường này lại còn nằm ở một huyện khác của Nam Thành.


Người liên quan không chịu được, muốn yêu cầu giải thích nhưng bị mẹ đứng ngoài phòng hiệu trưởng ngăn lại.


Kiều Sở đã viết trong thư tuyệt mệnh rằng vào ngày hôm đó em ấy chạm mặt cô giáo Tô đang từ văn phòng của mẹ đi ra. Ở góc cầu thang, khi cô giáo Tô nhìn rõ là em ấy, cô ấy ghét bỏ quay đầu đi như nhìn thấy một thứ dịch bệnh.


Sau đó, trong trường bắt đầu lan truyền tin đồn về người mẹ dùng quyền hạn của mình để đuổi cô giáo Tô. Tin đồn dù đúng hay sai, Kiều Sở đương nhiên bị ảnh hưởng.


Sự việc truyền đến tai mẹ, bà lập tức xử lý mấy học sinh để làm gương cho những người khác, tin đồn dừng lại nhưng cũng lại bắt đầu cách ly Kiều Sở, đẩy em ấy ra xa khỏi vòng tay của mọi người.


"Con trai hiệu phó hình như có vấn đề về thần kinh..."


"Đừng tới gần nó, cẩn thận bị phạt..."


"Cậu ấy không bình thường, nghe nói cậu ấy thích..."


Mấy tháng cuối đời, Kiều Sở luôn sống dưới ánh mắt xa lạ của người khác, ban ngày sợ hãi ra khỏi phòng học, ban đêm nằm trên giường, nhắm mắt lại, giống như rơi vào bóng tối vô tận.


Em bị bệnh, nhưng người mẹ chỉ muốn có một đứa con trai hoàn hảo nhất quyết không thừa nhận điều đó. Mỗi khi tình trạng của Kiều Sở trở nên nghiêm trọng hơn, dường như tội của cô giáo Tô sẽ “nặng” hơn.


Một tuần trước, mẹ đưa cho em ấy một tờ giấy chứng nhận và yêu cầu em ký vào.


Nhìn những vết nhòe trên giấy, Kiều Sở gần như suy sụp: "Mẹ còn không chịu buông tha cho cô ấy sao? Cô ấy là người thầy tốt nhất của con!"


"Cô ta làm vậy chỉ là để dụ dỗ con thôi! Những gì mẹ làm chỉ là vì con mà thôi.”


"Mẹ bằng mọi giá để bồi dưỡng cho con, nếu con dám không có thành tích gì thì coi như sống không bằng ૮ɦếƭ đi …”



"Tao không có bảo nó đi ૮ɦếƭ!" Bà phản bác, gào thét nói: "Đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi, hiểu không?”


“Mẹ đã lâu không trực tiếp đứng lớp, không nhạy cảm với tâm lý học sinh là chuyện bình thường.”


Tôi lấy khăn ướt ra, bình tĩnh lau tay.


"Mày thì biết cái gì? Tao vì ai mà liều mạng leo lên đấy hả? Bố mẹ tao chả ra gì, nhưng mẹ mày là phó hiệu trưởng trường trọng điểm của tỉnh. Tao đang đấu tranh cho cái nhà này đấy, hiểu chưa!"


Móng tay bà cắm sâu vào thịt cánh tay tôi.


"Kiều Việt Lý có thể cho mày cái thể diện này sao?“


“Đó là thứ chỉ có mẹ cho là cần thiết nhưng mà cái nhà này thì không cần!”. Tôi đẩy bà ấy ra.


“Bệnh của Kiều Sở nghiêm trọng như vậy, sao mẹ không đưa em ấy đi gặp bác sĩ?”


"Thằng ấy không có bệnh, tại sao phải gặp bác sĩ? Như vậy sẽ chỉ khiến mọi người nghĩ rằng Kiều Sở thực sự bị bệnh mà thôi, ngay cả bản thân nó cũng sẽ nghĩ nó có bệnh!”


“Phải chi mẹ có thể buông xuống bớt đi cái thứ thể diện ảo đó, mọi chuyện cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay.” Tôi khàn giọng nói, lạnh lùng nhìn bà.


“Mấy năm nay, nếu như có tin tức về ba tôi, tôi và Kiều Sở nhất định sẽ chọn đi cùng ông ấy.”


"Vậy mày thử xem ông ta có bản lĩnh trở lại đón mày sao? Đồ vô dụng, ông ta chỉ là một thứ đồ vô dụng còn không thể nuôi chính nổi gia đình mình!”


“Mày muốn đi đâu thì đi, đừng bao giờ quay lại đây nữa.”


"Đi lấy giấy chứng tử cho đứa em trai trai vô dụng của tôi, bà có muốn đi cùng tôi không?"


Tôi đóng sầm cửa mà không nhìn lại.


Trong đồn cảnh sát không có nhiều người, giấy chứng nhận được xử lý rất nhanh, tôi vừa định rời đi thì đã bị cảnh sát ngăn lại.


"Đi tới cửa sổ đối diện để hủy thông tin."


"Hủy thông tin..tôi có thể hủy sau không?”


“Đề nghị xử lý càng sớm càng tốt. Theo quy định mới, khi hỏa táng phải cung cấp đồng thời giấy chứng tử và giấy hủy thông tin người đã mất.”


Tôi lại xếp hàng một cách trống rỗng và đưa tài liệu một cách đờ đẫn. Tôi nghe thấy cảnh sát ở cửa sổ hỏi:


"Cô đã hoàn thành tất cả các thủ tục chưa?"


“Cái gì?” Tôi mơ hồ.


Bên kia lặp lại lần nữa, rồi giải thích: "Sau khi đăng xuất, tất cả thông tin của anh ấy sẽ bị xóa."


“Chờ mấy hôm nữa rồi hủy có được không ạ?” Tôi chợt hối hận.


Anh cảnh sát nhìn tôi và chỉ nói: “Người cũng đã ra đi rồi, cô hãy cố gắng, xin chia buồn”.


Trên sổ hộ khẩu, trang của Kiều Sở bị đóng một dấu mộc đỏ - "tử", chứng minh thư bị cắt một góc ném vào thùng các tông trên mặt đất.


"À, tôi có thể mang theo chứng minh thư đã bị cắt không?”


"Không thể, đây là quy định, mong cô hiểu cho.”


Bước ra khỏi sảnh văn phòng, bầu trời mây đen bao phủ, áp suất không khí thấp và mưa đổ xuống rất nhanh.


Mùa hè ở Nam Thành luôn như vậy, dù nhiều mây hay nắng.


"Chị ơi, biết trời mưa chị cũng không mang theo ô đúng không? Đây, em lấy cho chị rồi đây."


Đột nhiên, tôi dường như nghe thấy giọng nói của Kiều Sở.


"Chị, ngày mai em khai giảng sơ trung, ha ha, hiện tại em chỉ kém chị hai tuổi thôi!"


"Mẹ luôn nói khó nghe như vậy, chị đừng để trong lòng nhé."


"Chị, em rất mệt."


Vô số ảo ảnh của Kiều Sở hư ảo lóe lên, rồi biến mất trong màn mưa lớn.


Tôi nắm chặt hai tờ giấy chứng nhận trong tay, như cố gắng hết sức để giữ lấy một góc áo của em ấy đang dần biến mất.


Trên đời này đã không còn Kiều Sở nữa rồi. Tôi cũng không còn một người em trai ruột thịt nào nữa. Em ấy đã thực sự rời đi rồi.


Tôi quỳ xuống và cuối cùng bật khóc.


Mưa ngày càng nặng hạt, xa xa có tiếng sấm yếu ớt.


Điện thoại rung lên, tên của Thời Thịnh xuất hiện trên màn hình.


"Học sinh bị tai nạn ở trường trung học Nam Thành là em trai của em sao?" Anh trầm giọng hỏi


"Em đang ở đâu? Anh đi đón em."

Novel79, 17/06/2025 15:04:17

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện