Bên kia im lặng vài giây, rồi như bùng nổ, Thiên Dũng gào lên đòi nợ. Tôi im lặng, chờ anh ta trút giận xong, mới lạnh lùng lên tiếng:
“Nếu anh hợp tác với tôi, tôi đảm bảo anh sẽ lấy lại được tiền. Còn nếu không, tôi cũng chẳng giúp được gì.”
Thiên Dũng ngần ngừ, giọng hoài nghi:
“Cô là vợ hắn? Tôi dựa vào đâu để tin cô? Cô không phải lại cùng hắn giở trò lừa bịp đấy chứ?”
Tôi cười nhạt, không có ý định giải thích nhiều:
“Anh không tin cũng được. Nhưng Trịnh Minh Thành nợ không chỉ mình anh. Trong cả chục chủ nợ, chỉ cần một người tin tôi, người đó sẽ có cơ hội lấy được tiền trước.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Tôi tưởng anh ta đã gác máy.
Thì Thiên Dũng lại lên tiếng:
“Được, chỉ cần lấy lại được tiền, tôi tin cô một lần. Nhưng nếu cô giở trò, tôi thề sẽ không để yên!”
Tôi biết rõ, lần này mình đang đặt cược bằng cả sự an toàn. Một ván liều mạng, có thể tự thiêu cháy chính mình.
Nhưng tôi không còn đường lui nữa.
Tôi bắt đầu hành động.
Từ chiếc điện thoại của hai đứa trẻ, tôi lần ra số của Nhã Phương – mẹ ruột của chúng.
Tôi gọi cho cô ta và hẹn gặp.
“Cô gọi tôi đi ăn tối?” – giọng Nhã Phương đầy mỉa mai và nghi ngờ.
“Cô định cầu xin tôi buông tha cho chồng cô à? Muốn tôi rời xa Trịnh Minh Thành? Nằm mơ!”
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Trịnh Khánh Duy – chỉ một động tác đó thôi, thằng bé đã run lên bần bật. Ám ảnh rõ rệt.
“Đúng là tôi muốn cầu xin cô. Nhưng là cầu xin cô nhanh chóng để Trịnh Minh Thành ly hôn với tôi.”
“Cô bị gì à? Trịnh Minh Thành nói cô sống ૮ɦếƭ không chịu ký đơn kia mà.”
Tôi thản nhiên: “Mười hai giờ trưa, nhà hàng xoay tầng cao nhất. Tôi sẽ đợi.”
“Cô không tin thì thôi. Nhưng tôi nói trước, cơ hội không đến lần hai đâu.”
Tôi cúp máy, bắt đầu trang điểm.
Từng là người mẫu, kỹ năng trang điểm tôi nắm rất vững, dù giờ không còn mấy thời gian chăm chút. Nhìn vào gương – mái tóc khô xác, làn da xỉn màu, môi nứt nẻ – tôi tự bật cười.
Chắc Nhã Phương sẽ thấy hả hê lắm khi thấy tôi thảm hại thế này.
Quả nhiên, khi cô ta bước vào, ánh mắt lóe lên niềm đắc thắng không hề che giấu.
Tôi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, cầm một miếng bánh nhỏ, nhẩn nha đưa lên miệng.
“Lần này gặp, tôi vẫn muốn nói câu cũ: Cô có thể khiến Trịnh Minh Thành ly hôn với tôi không?”
Nhã Phương hơi ngạc nhiên:
“Cô thật sự muốn ly hôn?”
Tôi gật đầu, chậm rãi cạo lớp bụi bẩn dưới móng tay.
“Mỗi ngày như bà già quần quật việc nhà, lại phải sống trong cảnh bị chủ nợ dọa dẫm, tôi cũng chán lắm rồi.
Nếu cô có thể khiến anh ta chủ động đề nghị ly hôn, tôi mang ơn cô.”
Nhã Phương nhìn tôi đầy cảnh giác, ánh mắt nghi hoặc.
“Lâm Thanh Trúc, Trịnh Minh Thành bảo cô hiền lành thật thà, ai ngờ cũng biết diễn khổ nhục kế hả?
Nếu không phải cô bám chặt lấy anh ta, thì Trịnh Minh Thành đã ly hôn từ lâu rồi!”
Tôi lắc đầu, khẽ thở dài:
“Giờ tôi còn mong anh ta ly hôn càng sớm càng tốt.
Thà nghèo còn hơn bị chèn ép, sống dở ૮ɦếƭ dở mỗi ngày.”
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ.
Đúng lúc ấy, cửa nhà hàng bật mở, Thiên Dũng và vài người nữa lao vào, mặt mày dữ tợn.
Tôi bật dậy: “Không ổn rồi! Mau đi thôi!”
Nhã Phương vẫn nghĩ tôi đang diễn kịch, mặt lộ vẻ khinh thường.
Thiên Dũng đi thẳng đến bàn, chỉ tay vào tôi:
“Cô là vợ Trịnh Minh Thành phải không?”
Tôi không đáp.
Trước đó, tôi đã gọi cho anh ta, nói rõ tôi sẽ hẹn tình nhân của Trịnh Minh Thành đến đây.
“Trịnh Minh Thành rất coi trọng người phụ nữ này.” – tôi nói – “Muốn anh ta nôn tiền ra, phải khiến cô ta gặp chút áp lực.”
Thiên Dũng cũng không phải dạng ngu ngốc.
Tôi im lặng đứng sang một bên.
Nhã Phương không chịu bỏ qua cơ hội thể hiện, lập tức đứng dậy:
“Tôi mới là vợ Trịnh Minh Thành. Mắt mũi để đâu vậy?”
BỐP!
Một cái tát bất ngờ giáng thẳng vào má cô ta.
“Mẹ kiếp, nợ tiền người ta còn dám giở trò?” - Thiên Dũng quát lớn vào mặt Nhã Phương
Cô ta tức tối lao lên, định đánh lại Thiên Dũng, nhưng ngay lập tức bị anh ta ghì chặt xuống ghế, Ϧóþ cổ, gằn từng chữ:
“Về bảo với Trịnh Minh Thành, nếu còn không chịu trả nợ, lần sau gặp ở đâu tôi đánh ở đó.”
Nhã Phương ôm mặt không dám lên tiếng.
Tôi run run cầm điện thoại, cố trấn tĩnh:
“Các anh... các anh mà còn đánh người, tôi sẽ... tôi sẽ báo công an...”
“Báo cái con khỉ!” – Thiên Dũng gằn giọng, tát văng điện thoại khỏi tay tôi. Gã giơ nắm đấm dọa: “Còn dám xen vào, tao cho một trận!”
Tôi sợ hãi lùi lại.
Sau khi trút giận, Thiên Dũng cùng đồng bọn rút đi.
Nhã Phương ngồi lặng một lúc, rồi bật khóc nức nở.
Cô ta lôi điện thoại ra định gọi cho Trịnh Minh Thành.
Tôi giữ tay cô lại:
“Gọi làm gì? Kể là cô bị đánh à? Bảo Trịnh Minh Thành nhanh chóng trả tiền?”
Nhã Phương ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt còn chưa ráo nước đã ánh lên vẻ hoang mang, gần như mất phương hướng.
“Tôi hỏi cô thật – cô nghĩ Trịnh Minh Thành sẽ vì chuyện này mà rút tiền ra sao?”
Tôi nhẹ nhàng cầm thêm một miếng bánh cho vào miệng.
Chúng tôi đang ngồi trong nhà hàng xoay nổi tiếng nhất thành phố – nơi từng là chốn quen thuộc của tôi và bạn bè.
Giờ đây, chỉ một bữa ăn ở đây cũng đủ tiêu hết tiền ăn cả tháng của tôi. Có chút gì đó khiến tôi bồi hồi.
Tôi lấy ra mấy bức ảnh cũ – ảnh thời tôi còn là người mẫu. Từng tấm một, tôi lặng lẽ xếp trước mặt Nhã Phương.
“Cô thấy tôi trước kia trẻ đẹp thế nào không? Nhưng rồi cuối cùng, tôi cũng chỉ trở thành một người đàn bà trung niên.”
Tôi lại gắp một miếng cá hồi, vị vẫn mềm mượt như xưa.
“Trịnh Minh Thành đưa con khỏi cô, cô nghĩ anh ta quan tâm cảm xúc của cô ư?
Bao năm sống chung, đến giờ cô vẫn không hiểu anh ta cần gì sao?
Anh ta chỉ cần hai đứa con – để sau này đứng tên tài sản.
Mà rất có thể, là để gánh luôn cả đống nợ đang treo trên đầu.”
Tôi nhấp một ngụm rượu vang. Vị rượu vẫn đậm đà như thuở nào.
“Cô tin hay không tùy, tôi chỉ muốn một việc – cô để Trịnh Minh Thành nhanh chóng đề nghị ly hôn với tôi.”
Tôi thu dọn lại xấp ảnh, đứng dậy định rời đi.
Nhã Phương chợt gọi giật:
“Chị Trúc… tôi… tôi phải làm sao?”
Tôi mỉm cười.
Tình yêu nếu chỉ được vun bằng tiền, cuối cùng cũng dễ dàng sụp đổ.
Nhã Phương nhìn tôi, giọng lạc đi:
“Tôi chưa từng có ý định cưới Trịnh Minh Thành. Tôi mới hai mươi lăm, sao có thể sống cả đời với một ông già?”
Cô ta uống cạn ly rượu trước mặt, rồi nói tiếp:
“Ngay cả căn nhà tôi đang ở, dù đã sinh cho anh ta hai đứa con trai, tên tôi cũng không được ghi vào.
Anh ta nói căn nhà để lại cho con, bảo tôi đừng nghĩ gì đến chuyện thừa hưởng.”
“Cô nghĩ xem, anh ta đang tính gì?
Tôi nói thật… tôi đã sớm chán rồi.
Nếu không phải mỗi tháng anh ta đưa tôi hai, ba triệu chi tiêu, tôi đã rời đi từ lâu.”
Tôi mỉm cười, rót thêm rượu cho cô ta.
“Có lẽ sắp tới, số tiền ấy cũng chẳng còn đâu.”
Tôi nghiêng ly, nhìn rượu sóng sánh:
“Cô không nghĩ đến chuyện đường lui sao?”
Loại rượu này nhẹ lúc uống, nhưng ngấm rất nhanh. Tôi từng say chỉ sau một ly.
Nhã Phương bắt đầu lộ vẻ không kiểm soát.
“Cô bảo tôi phải làm gì?
Tôi chẳng biết gì cả. Chỉ biết tiêu tiền.
Dù còn giữ được chút nhan sắc, nhưng đã sinh con rồi, so với mấy cô gái trẻ ngoài kia, tôi có gì hơn?”
Tôi đưa mắt nhìn quanh, rồi hạ giọng:
“Tôi có một cách, để Trịnh Minh Thành phải tự nguyện rút tiền ra.
Chỉ sợ cô không dám làm.”
Nhã Phương sững người, ánh mắt chao đảo.
Tôi không cần nói thêm gì. Chỉ lặng im.
Cô ta đã hiểu tôi đang ám chỉ điều gì.
“Ý chị là... dùng bọn trẻ?” – cô ta khẽ hỏi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.