Tôi khẽ gật đầu, môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Trịnh Minh Thành coi trọng nhất là hai đứa con trai.
Chúng ta có thể dựng chuyện bọn trẻ bị chủ nợ bắt cóc, yêu cầu anh ta chuyển tiền vào tài khoản đứng tên cô.
Cứ thế, tiền vào tay, bọn trẻ không sao, mọi việc kết thúc gọn gàng.
Sau này, cô muốn tiếp tục sống bên Trịnh Minh Thành hay chọn lối rẽ khác, chỉ cần có tiền, đều do cô quyết định.
“Cô thấy sao?”
Nhã Phương hơi do dự, nhìn tôi chằm chằm:
“Làm vậy, chị được gì?”
Câu hỏi ấy, tôi chờ từ đầu.
“Đúng là tôi chẳng được gì cả.”
Tôi mỉm cười, rất nhẹ, rất điềm tĩnh.
“Nhưng Trịnh Minh Thành chắc chắn không có sẵn khoản tiền lớn như thế.
Vì con, anh ta sẽ nghĩ cách xoay xở – ví dụ như bán căn nhà chúng tôi đang ở.”
Ngôi nhà này đứng tên hai chúng tôi. Chỉ cần Trịnh Minh Thành chủ động đề xuất bán nhà, tôi sẽ có lý do chính đáng để đề nghị ly hôn. Dù anh ta không muốn, cũng buộc phải đồng ý.
Đó chính là con đường duy nhất đưa tôi thoát khỏi vũng lầy này.
Nhã Phương vẫn còn do dự, nét mặt không giấu nổi vẻ nghi ngờ.
Tôi chỉ khẽ thở dài, lắc đầu:
“Tôi giúp cô được đến đây thôi. Tin hay không tùy cô.
À mà, chủ nợ giờ đã tưởng cô là vợ Trịnh Minh Thành rồi đấy. Tốt nhất, khi ra ngoài nên cẩn thận một chút.”
Tôi xách túi, quay người rời đi, không để cho cô ta cơ hội tiếp tục lưỡng lự.
Cả ngày hôm đó, Nhã Phương hoàn toàn im lặng. Không gọi lại, không phản hồi.
Tôi nghĩ kế hoạch đã thất bại.
Nhưng tôi không quá thất vọng.
Vì tôi đã chuẩn bị phương án khác.
Toàn bộ cuộc trò chuyện giữa tôi và Nhã Phương, tôi đều âm thầm ghi âm lại.
Nếu không thể khiến Trịnh Minh Thành lộ sơ hở qua chuyện bọn trẻ, thì bản ghi âm ấy vẫn có thể trở thành bằng chứng tố cáo anh ta Ng*ai t*nh, sống hai mặt.
Cộng với hai đứa con ngoài giá thú, tôi hoàn toàn có thể kiện anh ta vì hành vi vi phạm chế độ hôn nhân.
Tôi đã viết sẵn đơn ly hôn. Mọi thứ chỉ chờ thời điểm phù hợp.
Ngay trong tối hôm đó, Nhã Phương gọi đến.
“Chị Trúc, chị có ai đáng tin không? Người có thể tạm thời giấu bọn trẻ. Chúng ta ra tay đòi tiền.”
Tôi không chần chừ, lập tức gọi cho Thiên Dũng, nhờ anh ta tìm vài người tin tưởng, lo chuyện đưa bọn trẻ đi chỗ khác.
Tiếp đó, tôi dặn anh ta chuẩn bị một thẻ ngân hàng mới, đứng tên người khác, rồi chuyển cho Nhã Phương.
“Thẻ này mở dưới tên bạn tôi, Trịnh Minh Thành sẽ không nghi ngờ.”
Nhã Phương cũng không thắc mắc gì thêm.
Bởi khi lợi ích đủ lớn, sự cảnh giác cũng bị lòng tham lấn át.
Tôi ở nhà, đợi Trịnh Minh Thành về, đợi anh ta mở miệng xin chữ ký bán nhà – lấy tiền cứu con.
Dựa vào hiểu biết của mình, tôi tin Trịnh Minh Thành sẽ chọn bán căn nhà chung này.
Còn căn nhà riêng – tài sản duy nhất đứng tên anh ta – chắc chắn anh ta không dung đến. Bởi đó là thứ anh để lại cho con trai.
Nhưng suốt mấy ngày liền, Trịnh Minh Thành hoàn toàn bặt vô âm tín.
Không điện thoại, không tin nhắn, không xuất hiện.
Tôi bắt đầu thấy bất an.
Phải chăng anh ta đã nghi ngờ? Đã phát hiện tôi đứng sau?
Liệu có phải Trịnh Minh Thành đang chuẩn bị phản đòn?
Khi tôi còn đang hoang mang chưa biết phải đối phó thế nào thì một cuộc gọi bất ngờ từ đồn cảnh sát vang lên.
Giọng nói ở đầu dây bên kia nghiêm trọng:
“Trịnh Minh Thành gặp tai nạn. Hiện đang cấp cứu tại ICU của một bệnh viện tỉnh. Mong chị nhanh chóng tới.”
Tôi lập tức có mặt tại đồn công an, và ở đó, tôi được biết sơ lược toàn bộ sự việc vừa xảy ra.
Ngay khi nghe tin hai đứa con trai bị bắt cóc, Trịnh Minh Thành lập tức huy động toàn bộ các mối quan hệ của mình để tìm kiếm.
Không mất quá nhiều thời gian, anh ta lần ra tung tích của Thiên Dũng.
Lúc này, Thiên Dũng cùng vài người thân tín đã đưa hai đứa trẻ rời thành phố, lái xe hàng trăm cây số về một vùng núi xa xôi, hẻo lánh – nơi làng mạc rải rác giữa những triền đồi uốn lượn.
Trịnh Minh Thành gọi điện cho Thiên Dũng, giọng đầy đe dọa:
“Tôi cảnh cáo anh, thả con tôi ra ngay lập tức!
Đây là hành vi bắt cóc, tôi báo công an thì cả đời anh cũng đừng mơ ra khỏi tù!”
Thiên Dũng bật cười – cái cười lạnh, khinh khỉnh:
“Trịnh Minh Thành, mày đừng làm bộ đạo đức ở đây.
Mày nghĩ người như tao có chút lương tâm nào sao?”
“Trả tiền nợ đi, tao sẽ chăm sóc tử tế cho hai đứa nhỏ.
Còn nếu mày cố chấp – tao thề sẽ bán chúng cho bọn Buon nguoi, đánh què chân, rồi bắt đi ăn xin cả đời.”
Trịnh Minh Thành gầm lên: “Mày dám!”
“Cứ thử xem.”
Trịnh Minh Thành không dám đánh cược.
Anh ta lập tức dẫn theo vài người thân tín, đi thẳng về ngôi làng nơi Thiên Dũng đang ẩn náu.
Trịnh Minh Thành dựa vào quân đông, định áp đảo để giành lại hai đứa trẻ.
Nhưng Thiên Dũng đâu phải tay vừa. Người của hắn cũng đông không kém, lại đang ở đất mình, chiếm ưu thế địa hình.
Cả hai bên lời qua tiếng lại, cuối cùng dẫn đến ẩu đả.
Trong lúc hỗn loạn, Thiên Dũng ôm hai đứa bé chạy ra xe, rồ ga bỏ trốn.
Lúc ấy, chẳng ai còn lý trí. Tất cả chỉ nghĩ đến tiền.
Bọn trẻ trở thành con bài quan trọng nhất trong tay Thiên Dũng.
Trịnh Minh Thành cũng không chịu thua, lập tức lên một chiếc xe khác, bám sát phía sau.
Đến đoạn đường núi hiểm trở, vách đá cheo leo chỉ cách mặt đường vài mét, Trịnh Minh Thành liều lĩnh vượt lên, cố ép xe của Thiên Dũng dừng lại.
Kết quả, cả hai chiếc xe lao khỏi vệ đường, cùng lộn nhào xuống vực sâu.
Trong lúc hoảng loạn, Thiên Dũng không kịp cài dây an toàn cho hai đứa trẻ.
Thấy xe của cha mình đuổi theo, hai đứa bé thò đầu ra cửa sổ, nước mắt ràn rụa, hét lớn:
“Bố ơi, cứu con!”
“Bố ơi, cứu con!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.