Chương 10: Sóng Gió Đầu Tiên
Những ngày sau cuộc trò chuyện tại quán cà phê, An Nhiên và Vũ Hàn bắt đầu có những bước tiến gần gũi hơn. Họ không chỉ làm việc cùng nhau trong dự án mà còn tìm được sự đồng điệu qua những buổi trò chuyện ngoài công việc. Dù khoảng cách giữa họ chưa hoàn toàn biến mất, nhưng An Nhiên cảm thấy mọi thứ đang dần trở nên rõ ràng hơn.
Tuy nhiên, sóng gió bắt đầu nổi lên khi cả hai phải đối mặt với áp lực từ gia đình và những trở ngại mới trong công việc.
Buổi sáng hôm đó, khi An Nhiên đang làm việc tại bệnh viện, cô nhận được một cuộc gọi từ mẹ. Giọng mẹ cô không còn lạnh lùng như lần trước, nhưng thay vào đó là sự khẩn thiết.
“Con phải về nhà ngay lập tức. Chúng ta cần nói chuyện,” mẹ cô nói, không để cô có cơ hội từ chối.
An Nhiên thở dài, biết rằng mình không thể tránh né mãi. Cô nhanh chóng hoàn thành công việc và trở về nhà, lòng nặng trĩu với dự cảm không lành.
Tại nhà, mẹ cô đang ngồi trong phòng khách, khuôn mặt nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, ánh mắt lạnh lùng.
“Con ngồi xuống đi,” mẹ cô ra lệnh. “Đây là chú Hoàng, một người bạn cũ của gia đình. Ông ấy muốn nói chuyện với con.”
An Nhiên cảm thấy căng thẳng, nhưng vẫn ngồi xuống, ánh mắt dò xét người đàn ông lạ mặt.
“Chào cháu, Lâm An Nhiên,” ông Hoàng lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo uy quyền. “Ta được biết cháu đang làm việc tại bệnh viện trung tâm và có quan hệ với kiến trúc sư Trần Vũ Hàn.”
Cô sững người, không hiểu vì sao ông ta lại nhắc đến Vũ Hàn. “Vâng, nhưng cháu không hiểu ý chú là gì.”
Ông Hoàng nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc bén nhìn cô. “Gia đình ta từng có quan hệ làm ăn với cha của Trần Vũ Hàn. Cháu có biết vì sao công ty của cha cậu ta phá sản không?”
An Nhiên lắc đầu, lòng đầy hoang mang. “Cháu không rõ lắm. Nhưng chuyện đó đã qua rồi, phải không?”
“Không đơn giản như cháu nghĩ,” ông Hoàng nói, giọng trầm xuống. “Cha cậu ta từng lợi dụng một số mối quan hệ để cạnh tranh không lành mạnh, và gia đình ta là một trong những nạn nhân. Hậu quả là không chỉ công ty ta bị tổn thất, mà cả danh tiếng của gia đình cậu ta cũng bị hủy hoại.”
An Nhiên cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Cô chưa bao giờ nghe Vũ Hàn nhắc đến chuyện này. Nhưng lời nói của ông Hoàng khiến cô không thể không cảm thấy lo lắng.
“Cháu có thể nghĩ rằng chuyện này không liên quan đến cháu,” ông Hoàng tiếp tục. “Nhưng nếu cháu tiếp tục mối quan hệ với cậu ta, cháu sẽ kéo cả gia đình mình vào những rắc rối không đáng có. Ta khuyên cháu nên suy nghĩ lại.”
Mẹ cô, ngồi bên cạnh, khẽ gật đầu, ánh mắt như muốn ép cô phải đồng ý. “Con thấy đấy, mẹ chỉ muốn tốt cho con. Vũ Hàn không phải người phù hợp. Con nên dừng lại trước khi quá muộn.”
An Nhiên siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chuyện của con và Vũ Hàn không liên quan đến những gì đã xảy ra trong quá khứ. Anh ấy không phải cha mình, và anh ấy đã tự mình gây dựng sự nghiệp.”
“Nhưng con có chắc rằng con có thể chịu được áp lực này không?” mẹ cô nhấn mạnh. “Con sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích từ mọi phía. Mẹ không muốn thấy con bị tổn thương.”
“Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi,” cô nói, giọng chắc chắn. “Con không thể để quá khứ của người khác quyết định tương lai của mình. Nếu mẹ không thể chấp nhận điều đó, con rất tiếc.”
Câu nói của cô khiến mẹ cô sững sờ, còn ông Hoàng thì khẽ nhíu mày. Nhưng cô không để họ có cơ hội nói thêm, nhanh chóng đứng dậy và rời đi, lòng tràn ngập sự quyết tâm.
Tối hôm đó, An Nhiên hẹn gặp Vũ Hàn tại quán cà phê quen thuộc. Cô biết rằng mình cần nói rõ mọi chuyện với anh, để cả hai có thể đối mặt với khó khăn cùng nhau.
Khi cô đến, anh đã ngồi ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn ly cà phê trên bàn. Khi thấy cô, anh khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có phần mệt mỏi.
“Em đến rồi,” anh nói, giọng trầm. “Anh đoán em có chuyện muốn nói.”
“Vâng,” cô đáp, ngồi xuống đối diện anh. “Hôm nay, mẹ em đã gặp một người… chú Hoàng. Ông ấy nói rằng gia đình anh và ông ấy từng có mâu thuẫn lớn trong quá khứ.”
Vũ Hàn không ngạc nhiên, nhưng ánh mắt anh thoáng qua chút đau đớn. “Anh biết chuyện đó. Gia đình anh đã gây ra nhiều tổn thương cho người khác, và anh không thể thay đổi điều đó. Nhưng anh đã cố gắng làm lại, để không đi theo con đường của cha mình.”
“Em biết,” cô nói, ánh mắt kiên định. “Và em tin anh. Nhưng em muốn anh biết rằng, em sẵn sàng đối mặt với những khó khăn này cùng anh. Dù mẹ em hay bất kỳ ai phản đối, em sẽ không từ bỏ.”
Anh im lặng một lúc, rồi khẽ mỉm cười. “Cảm ơn em, An Nhiên. Anh đã từng nghĩ rằng mình không xứng đáng với em, nhưng nếu em tin tưởng anh, anh sẽ không để em thất vọng.”
Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy quyết tâm và tình cảm. Dù con đường phía trước còn đầy chông gai, nhưng họ biết rằng, chỉ cần có nhau, họ có thể vượt qua mọi thứ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.