Chương 11: Bí Mật Quá Khứ
Những ngày sau cuộc trò chuyện tại quán cà phê, An Nhiên và Vũ Hàn tiếp tục lao vào công việc. Dự án cải tạo bệnh viện dần đi vào giai đoạn hoàn thiện, nhưng không khí giữa họ vẫn nặng trĩu bởi những áp lực từ gia đình và những bí mật chưa được nói ra.
An Nhiên biết rằng mâu thuẫn giữa gia đình cô và gia đình anh là một quả bom nổ chậm, và cô cần phải làm gì đó trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Một buổi sáng, khi đang làm việc tại bệnh viện, An Nhiên nhận được một cuộc gọi từ một số lạ. Cô nhấc máy, và giọng một người phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia:
“Chào cô, Lâm An Nhiên. Tôi là Trương Thanh.”
An Nhiên khựng lại, không ngờ rằng Trương Thanh sẽ chủ động liên lạc với mình. “Chào cô. Cô tìm tôi có việc gì sao?”
“Tôi nghĩ chúng ta nên gặp nhau. Có một số chuyện về Vũ Hàn mà tôi nghĩ cô nên biết.”
Giọng của Trương Thanh không mang vẻ thù địch, nhưng lại có một sự sắc bén khiến An Nhiên không thể từ chối. Sau một lúc cân nhắc, cô đồng ý gặp Trương Thanh tại một quán cà phê nhỏ vào buổi tối cùng ngày.
Quán cà phê nơi họ gặp nhau nằm ở góc khuất của thành phố, với không gian yên tĩnh và ánh đèn vàng dịu nhẹ. Khi An Nhiên bước vào, Trương Thanh đã ngồi sẵn ở một bàn góc, dáng vẻ thanh lịch và tự tin như thường lệ.
“Cảm ơn cô đã đến,” Trương Thanh lên tiếng, nụ cười thoáng qua trên môi.
“Cô muốn nói gì với tôi?” An Nhiên hỏi thẳng, cố giữ giọng điềm tĩnh.
Trương Thanh khẽ nhấp một ngụm cà phê, rồi nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi muốn nói về mối quan hệ giữa cô và Vũ Hàn. Cô có thật sự hiểu anh ấy không?”
An Nhiên nhíu mày, cảm thấy câu hỏi này đầy ẩn ý. “Tôi nghĩ mình hiểu anh ấy đủ để ở bên anh ấy. Nhưng tại sao cô lại hỏi điều này?”
Trương Thanh thở dài, ánh mắt thoáng qua chút tiếc nuối. “Cô biết đấy, tôi và Vũ Hàn từng học chung đại học. Chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong rất nhiều dự án. Anh ấy là một người tài giỏi, nhưng cũng mang trong mình rất nhiều gán*** từ quá khứ.”
An Nhiên không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
“Cô có biết rằng cha anh ấy đã lợi dụng những mối quan hệ để hủy hoại nhiều gia đình, trong đó có cả gia đình tôi không?” Trương Thanh tiếp tục, giọng nói dần trở nên sắc bén hơn. “Mẹ tôi từng mất tất cả vì sự tham lam của ông ấy. Và tôi không thể hiểu tại sao một người như cô lại muốn ở bên anh ấy, dù biết rõ những gì gia đình anh ấy đã làm.”
An Nhiên cảm thấy lòng mình thắt lại. Dù cô đã nghe về quá khứ của gia đình Vũ Hàn, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được từ một người trực tiếp chịu ảnh hưởng.
“Cô nói đúng,” cô đáp, giọng khẽ run. “Gia đình anh ấy đã gây ra nhiều tổn thương. Nhưng Vũ Hàn không phải cha mình. Anh ấy đã cố gắng thoát khỏi bóng tối của quá khứ, và tôi tin rằng anh ấy xứng đáng có cơ hội để làm lại.”
“Cô nghĩ chỉ cần tình yêu là đủ sao?” Trương Thanh cười nhạt. “Cuộc sống không đơn giản như vậy. Gia đình cô có chấp nhận anh ấy không? Những người như chúng tôi có thể tha thứ cho anh ấy không? Cô có chắc rằng cô đủ mạnh mẽ để đối mặt với tất cả điều đó không?”
An Nhiên siết chặt tay, cảm thấy lòng mình dậy lên sự tức giận lẫn quyết tâm. “Tôi không biết mình có đủ mạnh mẽ hay không. Nhưng tôi biết rằng tôi không thể để quá khứ của người khác quyết định tương lai của mình. Tôi sẽ không từ bỏ Vũ Hàn chỉ vì những gì anh ấy không thể kiểm soát.”
Trương Thanh nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ lắc đầu. “Tôi hy vọng cô không hối hận vì lựa chọn này. Nhưng tôi cũng mong cô nhớ rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng đủ để vượt qua mọi thứ.”
Buổi tối hôm đó, khi trở về căn hộ, An Nhiên cảm thấy lòng mình trĩu nặng hơn bao giờ hết. Cuộc nói chuyện với Trương Thanh đã khiến cô nhận ra rằng con đường phía trước không chỉ có áp lực từ gia đình cô, mà còn cả những bóng ma từ quá khứ của gia đình anh.
Nhưng cô cũng biết rằng mình không thể lùi bước. Nếu cô muốn giữ Vũ Hàn bên mình, cô phải tìm cách đối mặt với tất cả những khó khăn này.
Ngày hôm sau, An Nhiên hẹn gặp Vũ Hàn tại văn phòng làm việc của anh. Khi cô bước vào, anh đang ngồi bên bàn làm việc, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.
“Em muốn gặp anh có chuyện gì sao?” anh hỏi, ngẩng đầu nhìn cô.
“Em đã gặp Trương Thanh,” cô bắt đầu, giọng khẽ run.
Anh khựng lại, ánh mắt thoáng qua chút lo lắng. “Cô ấy đã nói gì với em?”
“Cô ấy kể về quá khứ, về những gì gia đình anh đã làm,” cô đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Nhưng em không đến đây để trách anh. Em chỉ muốn biết… liệu có điều gì khác mà anh chưa nói với em không?”
Vũ Hàn thở dài, ánh mắt trở nên nặng trĩu. “An Nhiên, anh không muốn giấu em bất cứ điều gì. Nhưng có những chuyện anh nghĩ rằng nếu em biết, em sẽ không thể chấp nhận được. Gia đình anh không chỉ gây ra tổn thương cho gia đình em hay Trương Thanh. Họ đã làm tổn thương rất nhiều người, và anh vẫn đang cố gắng sửa chữa những sai lầm đó.”
“Em không cần anh sửa chữa tất cả,” cô nói, bước lại gần anh. “Em chỉ cần anh cho em biết sự thật. Vì chỉ khi anh thật lòng, em mới có thể cùng anh đối mặt với mọi thứ.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dần dịu lại. “Nếu em muốn biết tất cả, anh sẽ nói. Nhưng anh cần em hứa rằng, dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ không rời xa anh.”
Cô gật đầu, đôi mắt long lanh. “Em hứa.”
Buổi tối hôm đó, họ ngồi bên nhau, và anh kể cho cô nghe tất cả về quá khứ của mình, những điều mà anh đã luôn giấu kín. Dù những câu chuyện ấy đau lòng và khó nghe, nhưng cô biết rằng đây là cách duy nhất để họ có thể bước tiếp cùng nhau.
Và lần đầu tiên, cô cảm thấy rằng giữa họ không còn bất kỳ rào cản nào, chỉ còn lại tình yêu và sự tin tưởng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.