Chương 12: Những Sự Thật Ẩn Giấu
Ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng len qua khung cửa kính, nhưng lòng An Nhiên không hề yên bình như khung cảnh xung quanh. Sau cuộc trò chuyện tối qua, cô hiểu rằng mối quan hệ của cô và Vũ Hàn đang bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới, một giai đoạn đầy thử thách. Những gì anh kể đã mở ra một bức tranh u ám về quá khứ, nơi những tổn thương và nỗi đau không dễ dàng bị lãng quên.
Cô biết rằng mình đã bước vào một cuộc chiến không chỉ với gia đình mình, mà còn với những định kiến từ xã hội và cả những người từng chịu tổn thương bởi gia đình anh.
Buổi sáng hôm đó, khi cô đang làm việc tại bệnh viện, một đồng nghiệp bước vào văn phòng với gương mặt căng thẳng.
“An Nhiên, cậu có nghe gì chưa?” cô bạn thì thầm, ánh mắt đầy lo lắng.
“Nghe gì cơ?” An Nhiên ngẩng đầu lên, cảm thấy có điều bất thường.
“Có tin đồn rằng một bài báo đang được chuẩn bị để công bố về dự án cải tạo bệnh viện của chúng ta. Họ nói rằng đội ngũ thiết kế đã từng dính vào một vụ bê bối liên quan đến gia đình Trần Vũ Hàn.”
Tim cô như thắt lại. “Ai đã nói với cậu điều đó?”
“Là bên truyền thông. Tớ không rõ nguồn gốc, nhưng nếu điều này là thật, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến dự án và cả danh tiếng của bệnh viện.”
An Nhiên cảm thấy lòng mình rối bời. Cô biết rằng câu chuyện về gia đình Vũ Hàn có thể là lý do đằng sau tin đồn này. Nhưng tại sao nó lại xuất hiện vào thời điểm này? Và quan trọng hơn, ai đang đứng sau những lời đồn thổi này?
Chiều hôm đó, cô đến văn phòng của Vũ Hàn. Khi bước vào, cô thấy anh đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt trầm lắng nhìn ra ngoài. Dáng vẻ của anh toát lên sự căng thẳng, nhưng khi thấy cô, anh khẽ mỉm cười, như một cách che giấu cảm xúc thật sự.
“Em nghe nói về những tin đồn,” cô nói, không vòng vo.
“Anh cũng nghe rồi,” anh đáp, giọng trầm thấp. “Anh đoán rằng sẽ có người dùng quá khứ của gia đình anh để chống lại dự án này.”
“Anh nghĩ ai đứng sau chuyện này?” cô hỏi, ánh mắt lo lắng.
Anh lắc đầu. “Anh không chắc. Nhưng có lẽ là một trong những đối thủ cạnh tranh của công ty anh. Họ đã luôn muốn hạ bệ anh bằng mọi giá.”
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” cô hỏi, giọng đầy quyết tâm.
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. “Anh không thể trốn tránh quá khứ. Nếu họ muốn đào bới, anh sẽ đối mặt. Nhưng anh lo rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến em và gia đình em.”
“Em không sợ,” cô nói, giọng chắc chắn. “Nếu chúng ta không đối mặt, mọi chuyện sẽ chỉ càng trở nên tồi tệ hơn.”
Anh mỉm cười nhạt, nhưng ánh mắt anh chứa đựng sự biết ơn. “Cảm ơn em, An Nhiên. Chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ không ngại đối mặt với bất kỳ điều gì.”
Ngày hôm sau, một bài báo chính thức được đăng tải trên trang tin lớn, nhắm thẳng vào dự án cải tạo bệnh viện. Bài báo nêu rõ những bê bối trong quá khứ của gia đình Vũ Hàn, đồng thời ám chỉ rằng anh có thể lợi dụng dự án này để trục lợi.
Tin tức lan nhanh như lửa, không chỉ trong bệnh viện mà còn trên mạng xã hội. Những lời bàn tán bắt đầu nổi lên, và không ít người yêu cầu ban lãnh đạo bệnh viện xem xét lại việc hợp tác với công ty kiến trúc của Vũ Hàn.
Buổi họp khẩn cấp được tổ chức vào buổi chiều. Trong phòng họp, không khí căng thẳng bao trùm khi ban lãnh đạo bệnh viện yêu cầu Vũ Hàn giải thích về những cáo buộc trong bài báo.
“Anh Trần, anh có thể nói rõ về những thông tin được nêu trong bài báo không?” một thành viên ban lãnh đạo hỏi, giọng nghiêm trọng.
Vũ Hàn đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhưng kiên quyết. “Tôi xin khẳng định rằng những gì bài báo đề cập đều là về quá khứ của gia đình tôi, không liên quan đến công ty hay dự án này. Tôi đã rời xa gia đình mình từ lâu và tự mình gây dựng mọi thứ. Tôi không chối bỏ quá khứ, nhưng tôi cũng không để nó ảnh hưởng đến công việc hiện tại.”
Những lời nói của anh đầy tự tin, nhưng không thể làm dịu đi sự nghi ngờ của một số người trong phòng. Một bác sĩ lên tiếng, giọng đầy hoài nghi: “Nhưng anh có thể đảm bảo rằng dự án này không bị ảnh hưởng bởi những mối quan hệ trong quá khứ không? Chúng tôi không thể để bệnh viện chịu bất kỳ rủi ro nào.”
An Nhiên, ngồi ở cuối bàn, cảm thấy như mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào Vũ Hàn. Cô biết rằng đây là thời điểm anh cần cô nhất.
“Dự án này không chỉ là công việc của anh Trần,” cô lên tiếng, phá tan sự im lặng. “Nó là sự phối hợp của cả đội ngũ y tế và kiến trúc. Tôi tin rằng anh ấy đã làm việc hết mình vì mục tiêu chung, và tôi hy vọng mọi người có thể đánh giá dự án này dựa trên kết quả thực tế, không phải những lời đồn đại.”
Lời nói của cô khiến căn phòng lặng đi trong vài giây. Vũ Hàn quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy sự biết ơn.
Buổi tối hôm đó, khi cả hai bước ra khỏi bệnh viện, không khí giữa họ nhẹ nhàng hơn.
“Cảm ơn em,” anh nói, giọng chân thành. “Anh không nghĩ rằng em sẽ đứng lên bảo vệ anh trước mặt mọi người.”
“Em chỉ nói những gì em tin tưởng,” cô đáp, mỉm cười. “Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này, phải không?”
“Phải,” anh đáp, ánh mắt sáng lên với niềm tin. “Với em bên cạnh, anh tin rằng mình có thể vượt qua mọi thứ.”
Nhưng cả hai đều không biết rằng, những thử thách lớn hơn vẫn đang chờ họ ở phía trước.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.