Chương 14: Cơn Bão Ập Đến
Sáng hôm sau, không khí trong bệnh viện trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Một bài báo mới được tung ra, lần này không chỉ nhắm vào gia đình Vũ Hàn mà còn công kích trực tiếp An Nhiên. Bài báo cáo buộc rằng cô lợi dụng vị trí bác sĩ của mình để tạo điều kiện cho công ty của Vũ Hàn chiếm ưu thế trong dự án.
Những lời cáo buộc vô căn cứ này nhanh chóng trở thành tâm điểm bàn tán. Đồng nghiệp, bệnh nhân, thậm chí cả ban giám đốc bệnh viện cũng không thể ngó lơ.
Buổi sáng, An Nhiên vừa bước vào phòng làm việc thì thấy một vài đồng nghiệp tụm lại xì xào. Khi cô bước qua, ánh mắt họ dường như đầy sự dò xét.
“Cậu đã đọc bài báo sáng nay chưa?” Một đồng nghiệp tiến lại gần, giọng nửa tò mò, nửa lo lắng.
An Nhiên gật đầu, cố giữ bình tĩnh. “Tôi đọc rồi. Nhưng tất cả chỉ là những thông tin không đúng sự thật.”
“Cậu nên cẩn thận,” người đó nói. “Ban giám đốc có thể sẽ muốn làm rõ chuyện này. Dù sao, đây cũng là vấn đề lớn.”
Cô thở dài. Dù biết rằng không nên bận tâm đến những lời đồn, nhưng áp lực từ những ánh mắt dò xét vẫn khiến cô cảm thấy khó thở.
Buổi chiều, một cuộc họp khẩn được tổ chức tại bệnh viện. An Nhiên được triệu tập, cùng với một số bác sĩ trong nhóm cố vấn y tế của dự án. Trong phòng họp, bầu không khí nặng nề bao trùm khi giám đốc bệnh viện mở lời.
“Bài báo sáng nay đã gây ra một làn sóng dư luận không nhỏ,” ông nói, ánh mắt nghiêm khắc nhìn quanh phòng. “Chúng tôi cần làm rõ mọi chuyện để bảo vệ uy tín của bệnh viện.”
An Nhiên đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhưng cương quyết. “Thưa giám đốc, tôi xin khẳng định rằng những cáo buộc trong bài báo hoàn toàn không có căn cứ. Tôi chưa bao giờ sử dụng vị trí của mình để thiên vị bất kỳ công ty nào, kể cả công ty của kiến trúc sư Trần.”
“Nhưng cô và anh ta có mối quan hệ cá nhân, đúng không?” Một thành viên ban giám đốc lên tiếng, giọng đầy hoài nghi.
“Đúng, tôi và anh ấy có quen biết,” cô thẳng thắn thừa nhận. “Nhưng tôi luôn đảm bảo rằng mọi quyết định trong dự án đều dựa trên lợi ích chung của bệnh viện và bệnh nhân, không liên quan đến mối quan hệ cá nhân.”
Những lời nói của cô khiến không khí phòng họp dịu lại đôi chút, nhưng sự căng thẳng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Giám đốc thở dài, lắc đầu. “Chúng tôi cần thêm thời gian để xem xét. Nhưng nếu những cáo buộc này tiếp tục lan rộng, nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của bệnh viện.”
Khi buổi họp kết thúc, An Nhiên bước ra ngoài, cảm giác như gán*** trên vai mình càng nặng hơn. Cô biết rằng đây không chỉ là vấn đề cá nhân mà còn là danh dự của cả một tập thể.
Cô rút điện thoại, nhắn tin cho Vũ Hàn:
“Em vừa xong cuộc họp. Chuyện càng lúc càng phức tạp. Chúng ta cần làm gì đó trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.”
Anh trả lời ngay:
“Anh biết. Tối nay, anh sẽ gặp một người có thể giúp chúng ta. Em đừng lo lắng quá.”
Tối hôm đó, họ gặp nhau tại văn phòng luật sư mà Vũ Hàn tin tưởng. Người đàn ông trung niên với dáng vẻ điềm tĩnh nhìn cả hai, ánh mắt đầy sự tự tin.
“Tôi đã đọc qua các bài báo và xem xét tình hình,” ông nói, giọng chậm rãi. “Những cáo buộc này hoàn toàn không có bằng chứng xác thực. Chúng ta có thể khởi kiện về hành vi phỉ báng và tung tin sai sự thật.”
“Nhưng liệu chúng ta có thể ngăn chặn được dư luận không?” An Nhiên hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Dư luận là thứ khó kiểm soát nhất,” luật sư đáp. “Nhưng cách duy nhất để đối phó là đưa ra sự thật. Tôi khuyên hai người nên tổ chức một buổi họp báo, làm rõ mọi chuyện trước công chúng.”
Vũ Hàn gật đầu, ánh mắt đầy kiên quyết. “Chúng tôi sẽ làm vậy. Tôi không thể để họ tiếp tục bôi nhọ danh dự của mình và những người xung quanh.”
Ngày hôm sau, một buổi họp báo được tổ chức tại khách sạn lớn ở trung tâm thành phố. Cả Vũ Hàn và An Nhiên đều có mặt, cùng với đội ngũ luật sư và đại diện của bệnh viện.
Trong buổi họp báo, Vũ Hàn đứng lên, ánh mắt bình tĩnh nhưng cương quyết. “Tôi xin khẳng định rằng những cáo buộc trong các bài báo gần đây đều là sai sự thật. Tôi đã tự mình xây dựng sự nghiệp mà không dựa vào bất kỳ mối quan hệ nào từ gia đình. Dự án cải tạo bệnh viện này là kết quả của sự hợp tác chặt chẽ giữa đội ngũ thiết kế và y tế, hoàn toàn minh bạch và chuyên nghiệp.”
An Nhiên cũng lên tiếng: “Tôi hiểu rằng mối quan hệ cá nhân giữa tôi và anh Trần có thể khiến nhiều người hiểu lầm. Nhưng tôi xin cam kết rằng mọi quyết định trong dự án đều dựa trên lợi ích chung, không liên quan đến bất kỳ yếu tố cá nhân nào.”
Những lời phát biểu mạnh mẽ của họ khiến không ít phóng viên phải im lặng. Một số người vẫn đặt câu hỏi khó, nhưng sự đồng lòng và kiên định của họ đã tạo nên một bức tường vững chắc.
Khi buổi họp báo kết thúc, An Nhiên và Vũ Hàn bước ra ngoài, cảm giác như vừa trút bỏ được một phần gán***. Nhưng họ biết rằng, đây chỉ là khởi đầu. Đằng sau những bài báo và tin đồn kia, kẻ đứng sau vẫn còn ẩn mình, chờ cơ hội để ra tay một lần nữa.
“Chúng ta đã làm được bước đầu,” Vũ Hàn nói, nắm lấy tay cô. “Nhưng em hãy chuẩn bị tinh thần. Chuyện này chưa kết thúc.”
Cô gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. “Em sẽ ở bên anh, dù có chuyện gì xảy ra.”
Và họ biết rằng, dù con đường phía trước đầy chông gai, nhưng chỉ cần có nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.