Chương 16: Cuộc Đối Đầu
Buổi sáng hôm sau, không khí trong công ty của Vũ Hàn tràn ngập sự căng thẳng. Những thông tin về nội gián Minh đã được thu thập đầy đủ. Vũ Hàn quyết định triệu tập một cuộc họp khẩn với toàn bộ đội ngũ quản lý, trong đó có Minh.
Phòng họp lớn được bao phủ bởi sự im lặng ngột ngạt. Khi Minh bước vào, anh ta vẫn giữ vẻ mặt tự tin, như thể không hề hay biết rằng mọi chuyện đã bại lộ. Vũ Hàn ngồi ở đầu bàn, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía anh ta.
“Chúng ta bắt đầu cuộc họp,” Vũ Hàn mở lời, giọng trầm nhưng sắc bén. “Hôm nay, tôi muốn làm rõ một số vấn đề liên quan đến dự án cải tạo bệnh viện.”
Vũ Hàn bật một màn hình lớn, nơi những email nội bộ bị rò rỉ được chiếu lên. Trong đó, có những đoạn trao đổi giữa Minh và đại diện của công ty Phong Vân, bao gồm cả kế hoạch chi tiết về việc bôi nhọ dự án.
Căn phòng lặng đi. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Minh. Vẻ mặt anh ta tái mét, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Minh,” Vũ Hàn nói, ánh mắt sắc lạnh. “Anh có gì để nói về những tài liệu này không?”
“Tôi không biết anh đang nói gì,” Minh đáp, giọng run rẩy. “Có thể ai đó đã sử dụng tên tôi để gài bẫy.”
“Vậy sao?” Vũ Hàn nhếch môi, nụ cười lạnh lùng. Anh lấy từ túi ra một tài liệu khác. “Đây là báo cáo giao dịch tài khoản của anh. Tôi đã kiểm tra, và phát hiện rằng anh nhận được một khoản tiền lớn từ công ty Phong Vân ngay trước khi bài báo đầu tiên được tung ra. Anh giải thích thế nào về điều này?”
Lần này, Minh không còn gì để nói. Anh ta cúi gằm mặt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Căn phòng chìm trong sự phẫn nộ của các quản lý khác.
“Anh không chỉ phản bội tôi,” Vũ Hàn nói, giọng trở nên sắc lạnh hơn. “Anh còn phản bội toàn bộ đội ngũ đã tin tưởng anh, và cả những nỗ lực mà chúng ta đã bỏ ra để thực hiện dự án này. Anh không xứng đáng ở đây nữa.”
Sau cuộc họp, Minh bị sa thải ngay lập tức, và toàn bộ thông tin về hành vi của anh ta được chuyển cho luật sư. Vũ Hàn biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên để ngăn chặn những âm mưu từ công ty Phong Vân, nhưng nó đã mang lại cho anh một lợi thế quan trọng.
Tối hôm đó, khi gặp An Nhiên tại quán cà phê quen thuộc, anh kể lại toàn bộ diễn biến trong ngày. Cô chăm chú lắng nghe, ánh mắt đầy sự lo lắng.
“Anh nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc sau việc này sao?” cô hỏi, giọng khẽ run.
“Không,” anh đáp, ánh mắt trầm lắng. “Phong Vân sẽ không dừng lại. Nhưng bây giờ chúng ta đã biết cách họ hành động. Anh sẽ không để họ tiếp tục làm tổn thương những người xung quanh.”
“Em tin anh,” cô nói, đặt tay lên bàn, gần như chạm vào tay anh. “Dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn ở bên anh.”
Lời nói của cô như một nguồn sức mạnh lớn lao. Anh khẽ mỉm cười, nắm lấy tay cô. “Cảm ơn em, An Nhiên. Anh sẽ không để em phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào.”
Sáng hôm sau, một lá thư chính thức từ luật sư của Vũ Hàn được gửi đến công ty Phong Vân. Lá thư không chỉ yêu cầu họ dừng ngay những hành động cạnh tranh không lành mạnh, mà còn đe dọa sẽ khởi kiện nếu họ không công khai xin lỗi và bồi thường.
Phong Vân, bị đẩy vào thế khó, bắt đầu có những dấu hiệu lùi bước. Tuy nhiên, Vũ Hàn biết rằng những kẻ này không dễ dàng từ bỏ. Anh quyết định sử dụng mối quan hệ của mình để thu thập thêm bằng chứng, nhằm đảm bảo rằng mọi hành vi sai trái của họ sẽ được đưa ra ánh sáng.
Trong khi đó, tại bệnh viện, An Nhiên vẫn phải đối mặt với áp lực từ đồng nghiệp và ban giám đốc. Dù giám đốc chưa chính thức đình chỉ cô, nhưng cô nhận thấy sự dè dặt trong cách mọi người đối xử với mình.
Một buổi chiều, khi đang rời khỏi bệnh viện, cô bất ngờ bị một người đàn ông lạ mặt chặn đường.
“Cô là Lâm An Nhiên?” người đàn ông hỏi, giọng trầm thấp.
“Phải, anh là ai?” cô cảnh giác hỏi lại.
“Tôi có một lời nhắn từ công ty Phong Vân,” anh ta nói, ánh mắt đe dọa. “Nếu cô không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, tốt nhất cô nên rời xa Trần Vũ Hàn.”
Câu nói của người đàn ông khiến cô sững người. Nhưng thay vì lùi bước, cô đáp lại bằng giọng cứng rắn: “Hãy nói với ông chủ của anh rằng tôi sẽ không rời xa anh ấy. Nếu họ muốn làm gì, cứ nhắm vào tôi.”
Người đàn ông nhếch mép cười, nhưng không nói gì thêm. Anh ta quay lưng bỏ đi, để lại cô đứng đó, lòng tràn ngập sự lo lắng.
Buổi tối, cô kể lại chuyện này cho Vũ Hàn. Nghe xong, ánh mắt anh tối lại, và giọng anh đầy vẻ quyết liệt.
“Họ dám đe dọa em? Anh sẽ không để yên chuyện này.”
“Em không sợ,” cô nói, ánh mắt kiên định. “Nhưng chúng ta phải thật cẩn thận. Họ có thể làm bất kỳ điều gì để đạt được mục đích.”
“Anh biết,” anh đáp, nắm chặt tay cô. “Và anh hứa rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.