Chương 6: Hàn Gắn Những Mảnh Vỡ
Những ngày sau cuộc gặp gỡ tại quán cà phê, An Nhiên quay lại với nhịp sống thường ngày tại bệnh viện. Nhưng lòng cô không còn yên ổn như trước. Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Vũ Hàn và những lời nói đầy trách móc của anh vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Mỗi lần nghĩ đến anh, cô đều cảm thấy trái tim như bị Ϧóþ nghẹt. Bảy năm qua, cô đã mang theo gán*** của sự chia xa, nhưng giờ đây cô nhận ra rằng mình không phải người duy nhất chịu tổn thương. Vết thương lòng của anh còn sâu hơn, bởi anh đã bị bỏ lại mà không một lời giải thích.
“Đừng chỉ nói, hãy hành động.”
Câu nói của anh như một lời thách thức. Cô biết rằng chỉ có sự chân thành và nỗ lực mới có thể khiến anh tin tưởng lại một lần nữa.
Một buổi sáng, khi đang đi qua khu vực cải tạo của bệnh viện, An Nhiên nhìn thấy Vũ Hàn đứng ở đó. Anh đang trao đổi với đội thi công, ánh mắt tập trung và giọng nói điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền. Cảnh tượng ấy khiến cô không thể rời mắt. Anh đã thay đổi quá nhiều – trưởng thành, tự tin, và xa cách hơn.
Cô đứng lặng một lúc, rồi lấy hết can đảm bước đến.
“Chào anh,” cô nói, giọng nhỏ nhưng rõ ràng.
Anh quay lại, ánh mắt thoáng qua một chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy. “Có việc gì không?”
“Em muốn xem qua khu vực cải tạo. Làm bác sĩ ở đây, em nghĩ mình nên hiểu rõ những gì đang được thay đổi,” cô đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
Anh nhún vai, rồi quay sang chỉ tay về phía một bản vẽ lớn đặt trên bàn. “Kế hoạch chi tiết ở đây. Nếu cô có thắc mắc, cứ hỏi.”
Cô gật đầu, tiến lại gần bản vẽ. Khi nhìn những đường nét tinh xảo trên giấy, cô không thể không cảm thấy ấn tượng. Từng chi tiết đều được tính toán tỉ mỉ, cho thấy sự tận tâm và tài năng của anh.
“Thiết kế rất đẹp,” cô nói, mắt vẫn dán vào bản vẽ. “Anh thật sự rất giỏi.”
Anh khựng lại một chút, rồi trả lời, giọng khẽ trầm xuống. “Tài năng không đủ để làm mọi thứ hoàn hảo. Vẫn còn rất nhiều thứ có thể xảy ra sai sót.”
“Nhưng không ai có thể hoàn hảo, đúng không?” cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh. “Cả em, cả anh, đều đã mắc sai lầm. Nhưng chúng ta vẫn có thể sửa chữa.”
Anh nhìn cô, ánh mắt như muốn dò xét điều gì đó. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, trước khi anh quay đi. “Chúng ta không sống để sửa chữa quá khứ, An Nhiên. Chúng ta chỉ có thể học cách sống tiếp mà thôi.”
Những ngày sau đó, An Nhiên cố gắng tiếp cận anh theo những cách nhỏ nhặt nhưng chân thành. Cô chủ động tham gia vào các cuộc họp dự án, đặt ra những câu hỏi mang tính xây dựng để giúp cải thiện kế hoạch. Dù anh không tỏ ra quá gần gũi, nhưng cô cảm nhận được rằng anh bắt đầu lắng nghe ý kiến của cô nhiều hơn.
Một buổi chiều, khi cô đang kiểm tra hồ sơ bệnh nhân tại văn phòng, một đồng nghiệp bước vào, mang theo một tin bất ngờ.
“An Nhiên, cậu biết không? Dự án cải tạo khu khám bệnh vừa nhận được lời khen từ ban giám đốc. Họ nói rằng nhờ sự phối hợp giữa đội y tế và đội thiết kế, tiến độ đã được cải thiện đáng kể!”
Cô mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Đó là một bước tiến nhỏ, nhưng đủ để cô cảm thấy rằng mình đang làm đúng.
Tối hôm đó, cô nhận được một tin nhắn từ Ngọc Mai:
“Tối mai tụ tập nhé? Có cả Vũ Hàn nữa. Tớ nghĩ cậu nên đi!”
An Nhiên do dự trong giây lát. Sau lần gặp trước, cô không chắc mình đã sẵn sàng để đối mặt với anh trong một tình huống xã giao như vậy. Nhưng nghĩ đến việc từng bước xây dựng lại niềm tin, cô quyết định đồng ý.
Quán bar nơi họ tụ tập khá đông người, ánh đèn neon rực rỡ và tiếng nhạc sôi động làm không khí trở nên náo nhiệt. Khi cô bước vào, Ngọc Mai vẫy tay từ một góc bàn, bên cạnh là vài người bạn cũ – và Vũ Hàn.
Anh ngồi đó, một tay cầm ly rượu, tay kia gõ nhịp lên bàn. Vẻ mặt anh bình thản, nhưng ánh mắt anh thoáng qua một chút bất ngờ khi thấy cô bước vào.
“An Nhiên, đến đây ngồi đi!” Ngọc Mai kéo tay cô, ép cô ngồi xuống ngay cạnh Vũ Hàn.
“Chào anh,” cô lên tiếng, cố gắng giữ giọng tự nhiên.
“Chào em,” anh đáp, ánh mắt lướt qua cô nhưng không nói thêm gì.
Buổi tối trôi qua trong những câu chuyện phiếm và tiếng cười đùa của nhóm bạn. Dù không nói nhiều với nhau, nhưng mỗi lần cô ngước lên, ánh mắt anh vẫn vô tình chạm vào cô, như một sợi dây vô hình vẫn còn tồn tại giữa họ.
Khi mọi người dần rời đi, chỉ còn lại cô và anh ở lại bàn. Không khí trở nên trầm lặng, nhưng không còn căng thẳng như trước.
“Anh có vẻ bận rộn,” cô mở lời, phá vỡ sự im lặng.
“Công việc là cách tốt nhất để quên đi những thứ không cần thiết,” anh đáp, giọng trầm.
“Anh thật sự muốn quên em sao?” cô hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
Anh khựng lại, đôi tay siết chặt lấy ly rượu. Một lúc lâu sau, anh mới trả lời, giọng khẽ: “Anh không muốn trả lời câu hỏi đó. Nhưng anh không thể phủ nhận rằng em vẫn còn ảnh hưởng đến anh.”
Câu nói ấy như một tia sáng xuyên qua màn đêm tối tăm trong lòng cô. Dù chỉ là một chút, nhưng cô cảm thấy rằng anh vẫn còn tình cảm, dù anh cố gắng phủ nhận nó.
“Em sẽ không từ bỏ, Vũ Hàn. Dù anh mất bao lâu để tha thứ, em cũng sẽ chờ,” cô nói, giọng đầy quyết tâm.
Anh không đáp, nhưng ánh mắt anh dịu lại. Không còn lạnh lùng, mà thay vào đó là một sự mềm mại thoáng qua, như thể anh cũng đang đấu tranh với chính mình.
Đêm đó, khi bước ra khỏi quán bar, cô hít một hơi thật sâu. Cô biết rằng con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng cô cũng biết rằng mình đã bước được một bước dài để xóa đi khoảng cách giữa họ.
Và lần đầu tiên sau bảy năm, cô cảm thấy hy vọng rằng họ vẫn có thể tìm lại được nhau, từng chút một.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.