Chương 8: Từng Bước Gần Nhau
Những ngày tiếp theo, An Nhiên cố gắng tập trung vào công việc để quên đi cảm giác bất an trong lòng. Dù cô biết rõ rằng Trương Thanh có thể chỉ là một cộng sự của Vũ Hàn, nhưng sự xuất hiện liên tục của cô ấy khiến An Nhiên không thể giữ được sự bình tĩnh. Cô cảm thấy mình đang đối mặt với một thử thách mới, không chỉ đến từ quá khứ mà còn từ hiện tại.
Buổi sáng hôm ấy, khi An Nhiên đang chuẩn bị cho ca trực tại bệnh viện, cô nhận được một tin nhắn từ Ngọc Mai:
“Buổi tối tụ tập với nhóm bạn cũ ở nhà hàng Minh Châu nhé. Vũ Hàn cũng sẽ đến. Tớ nghĩ cậu nên tham gia.”
An Nhiên do dự trong giây lát. Sau những gì đã xảy ra, cô không chắc mình đã sẵn sàng để đối mặt với anh trong một buổi gặp gỡ xã giao như vậy. Nhưng nghĩ đến lời khuyên của chính mình về việc đối mặt với mọi thứ, cô quyết định đồng ý.
Nhà hàng Minh Châu nằm ở trung tâm thành phố, với không gian sang trọng và ánh đèn vàng dịu nhẹ. Khi bước vào, An Nhiên thấy nhóm bạn cũ đã ngồi ở một bàn dài gần cửa sổ. Ngọc Mai vẫy tay, gọi cô đến.
“An Nhiên! Ở đây này!”
Cô bước đến, cảm giác trái tim đập mạnh khi thấy Vũ Hàn ngồi ở đầu bàn, mặc áo sơ mi đen đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ lịch lãm. Anh khẽ gật đầu khi cô đến, ánh mắt bình thản nhưng không còn lạnh lùng như trước.
“Chào anh,” cô nói, cố gắng giữ giọng tự nhiên.
“Chào em,” anh đáp, giọng trầm ấm.
Buổi tối diễn ra trong không khí rộn ràng tiếng cười và những câu chuyện cũ. Dù không tham gia nhiều vào cuộc trò chuyện, An Nhiên vẫn cảm thấy dễ chịu khi được ngồi gần anh, lắng nghe giọng nói quen thuộc.
Khi bữa tiệc kết thúc, Ngọc Mai bất ngờ kéo An Nhiên lại và thì thầm:
“Cậu có cơ hội rồi đấy. Vũ Hàn bảo sẽ ở lại thêm một lúc để nói chuyện với cậu.”
Cô giật mình, không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng trước khi cô kịp từ chối, Ngọc Mai đã nhanh chóng đi mất, để lại cô đứng một mình với Vũ Hàn.
Cả hai bước ra ngoài nhà hàng, nơi những ngọn đèn đường rực rỡ chiếu sáng cả con phố. Không khí buổi tối mát mẻ, nhưng sự im lặng giữa họ khiến không gian trở nên nặng nề.
“Em muốn nói gì với anh à?” Vũ Hàn lên tiếng trước, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ khoảng cách.
“Không hẳn…” cô ngập ngừng, rồi lấy hết can đảm. “Nhưng em muốn hỏi anh về Trương Thanh.”
Anh quay lại, ánh mắt thoáng qua sự ngạc nhiên. “Trương Thanh?”
“Em nghe nói hai người rất thân thiết,” cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Em chỉ muốn biết… liệu cô ấy có ý nghĩa đặc biệt gì với anh không?”
Anh im lặng một lúc, như đang cân nhắc câu trả lời. “Cô ấy là đồng nghiệp cũ của anh từ thời đại học. Chúng tôi từng hợp tác trong vài dự án, và hiện tại, cô ấy cũng đang hỗ trợ dự án cải tạo bệnh viện. Chỉ vậy thôi.”
Lời nói của anh khiến cô nhẹ nhõm phần nào, nhưng cô vẫn không giấu được sự tò mò. “Chỉ vậy thôi sao? Không có gì hơn à?”
Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt trầm lắng. “An Nhiên, nếu em muốn biết, thì anh sẽ nói rõ. Trương Thanh từng thích anh. Nhưng anh không đáp lại tình cảm đó, và giữa chúng tôi không có gì xảy ra. Hiện tại, cô ấy là đồng nghiệp, không hơn, không kém.”
Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng. “Em xin lỗi. Em không nên hỏi những điều như vậy…”
“Không sao. Anh biết em đang nghĩ gì,” anh nói, giọng khẽ dịu đi. “Nhưng An Nhiên, em không cần lo lắng về những người khác. Điều em cần làm là đối mặt với chính em, và với những gì đã xảy ra giữa chúng ta.”
Câu nói của anh khiến cô lặng người. Dường như anh không chỉ đang nói về hiện tại, mà còn về quá khứ mà cả hai đều cố gắng quên đi.
Khi họ bước dọc con phố, không ai nói thêm gì. Nhưng sự im lặng lần này không còn nặng nề như trước. An Nhiên cảm nhận được một sự thay đổi, một tia hy vọng nhỏ bé đang nhen nhóm trong lòng cô.
Cuối con phố, anh dừng lại, quay sang nhìn cô. “An Nhiên, anh không hứa rằng mọi chuyện sẽ quay lại như trước. Nhưng nếu em thật sự muốn sửa chữa, anh sẽ cho em cơ hội. Từng bước một.”
Cô ngước lên, đôi mắt long lanh. “Cảm ơn anh. Em sẽ không từ bỏ.”
Anh mỉm cười nhạt, nhưng ánh mắt anh không còn lạnh lùng. Đó là một khởi đầu, dù nhỏ bé, nhưng đủ để cô tin rằng con đường phía trước không còn quá xa vời.
Buổi tối hôm đó, khi trở về căn hộ của mình, An Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh trong màn đêm. Cô biết rằng cô vẫn còn một chặng đường dài để hàn gắn những gì đã mất, nhưng cô cũng biết rằng mình đang đi đúng hướng.
Và lần đầu tiên sau bảy năm, cô cảm thấy rằng trái tim mình có thể được chữa lành.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.