Chương 9: Đối Mặt Với Quá Khứ

Từng Bước Gần Nhau

Novel79 20/12/2024 08:54:42

Chương 9: Đối Mặt Với Quá Khứ


Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa An Nhiên và Vũ Hàn dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Họ không còn tránh mặt nhau trong các buổi họp dự án, và đôi khi, Vũ Hàn thậm chí chủ động hỏi ý kiến của cô về những thay đổi trong thiết kế. Dù không nói ra, An Nhiên cảm nhận được rằng anh đang cho cô cơ hội để bước gần hơn vào thế giới của anh, từng chút một.




Một buổi chiều muộn, khi ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng khu vực cải tạo, An Nhiên được giao nhiệm vụ kiểm tra một số thay đổi trong bản vẽ thiết kế. Khi cô đến nơi, cô không ngạc nhiên khi thấy Vũ Hàn đang đứng ở đó, tay cầm một bản vẽ lớn, ánh mắt chăm chú quan sát những chi tiết cuối cùng của công trình.


Cô khẽ bước lại gần, cố gắng không làm phiền anh. Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng, anh đã quay lại, nở một nụ cười nhẹ. “Em đến rồi à?”


“Vâng. Em muốn xem qua những điều chỉnh mới,” cô đáp, cố giữ giọng bình tĩnh.


Anh gật đầu, chỉ vào bản vẽ trên bàn. “Anh đã điều chỉnh khu vực phòng chờ theo đề xuất của em. Nếu em thấy cần thêm thay đổi gì, cứ nói.”


Cô cúi xuống nhìn bản vẽ, cảm giác như trái tim mình được sưởi ấm bởi sự quan tâm của anh. Đây không chỉ là một sự thay đổi trong công việc – đây là cách anh thừa nhận rằng ý kiến của cô có giá trị.


“Thiết kế này rất tốt,” cô nói, ngẩng lên nhìn anh. “Cảm ơn anh vì đã lắng nghe.”


“Không có gì,” anh đáp, ánh mắt anh dịu lại. “Anh chỉ muốn dự án này thật sự hoàn hảo.”


Họ đứng đó trong vài phút, không nói thêm gì. Nhưng sự im lặng giữa họ không còn là gán*** như trước. Nó giống như một cây cầu, dần dần nối liền khoảng cách giữa hai trái tim đã từng tan vỡ.




Tối hôm đó, An Nhiên trở về nhà, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi, cô nhận được một cuộc gọi từ mẹ mình.


“Mẹ muốn gặp con. Có chuyện quan trọng cần nói,” giọng mẹ cô lạnh lùng, nhưng cũng chứa đựng một sự nghiêm trọng khiến cô không thể từ chối.


Ngày hôm sau, cô đến nhà mẹ với tâm trạng nặng nề. Ngôi nhà lớn với lối kiến trúc cổ kính vẫn không thay đổi, nhưng bước chân vào đó, cô cảm thấy như đang quay lại những ngày tháng đau buồn của quá khứ.


Mẹ cô ngồi ở phòng khách, ánh mắt sắc bén nhìn cô. “Nghe nói con đang làm việc với Trần Vũ Hàn.”


An Nhiên sững người. “Mẹ, chuyện đó…”


“Đừng giải thích. Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con một điều. Con biết rõ gia đình chúng ta đã trải qua những gì, và con cũng biết mẹ phản đối mối quan hệ đó như thế nào. Mẹ hy vọng con không quên.”


“Mẹ,” cô đáp, giọng khẽ run. “Con biết mẹ không thích anh ấy, nhưng con không thể phủ nhận cảm xúc của mình. Con đã rời xa anh ấy một lần vì mẹ. Nhưng bây giờ, con không muốn trốn tránh nữa.”


Mẹ cô nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo. “Con nghĩ tình yêu quan trọng hơn gia đình sao? Con quên rằng chúng ta từng phải chịu nhục nhã thế nào khi cha con phá sản? Nếu con tiếp tục đi con đường đó, đừng mong mẹ tha thứ.”


Câu nói của mẹ cô như một cú đấm thẳng vào ng. Cô biết rằng mẹ cô không sai – gia đình họ đã phải trải qua những ngày tháng đầy khó khăn sau khi cha cô lâm bệnh và công ty phá sản. Nhưng cô cũng biết rằng mình không thể sống mãi trong sự hối tiếc và sợ hãi.


“Mẹ, con không muốn chống lại mẹ. Nhưng con cũng không muốn từ bỏ người con yêu một lần nữa,” cô nói, giọng đầy quyết tâm.


Mẹ cô im lặng, ánh mắt đầy sự thất vọng. “Nếu con đã quyết định như vậy, mẹ không còn gì để nói. Nhưng con hãy nhớ rằng, một khi con làm trái ý mẹ, con sẽ phải gánh chịu hậu quả.”




Sau cuộc trò chuyện căng thẳng với mẹ, An Nhiên cảm thấy như cả thế giới đang đè nặng lên vai mình. Nhưng thay vì trốn tránh, cô quyết định đối mặt. Cô cần nói rõ mọi chuyện với Vũ Hàn, dù biết rằng điều này có thể khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.


Cô nhắn tin cho anh:



“Em cần gặp anh. Có chuyện quan trọng muốn nói.”



Một giờ sau, họ gặp nhau tại quán cà phê quen thuộc. Anh ngồi đó, ánh mắt bình thản nhìn cô, nhưng cô có thể cảm nhận được sự quan tâm ẩn sâu bên trong.


“Em muốn nói gì?” anh hỏi, giọng trầm.


“Em đã gặp mẹ hôm nay,” cô bắt đầu, cố giữ giọng bình tĩnh. “Mẹ em vẫn phản đối chúng ta. Bà ấy không chấp nhận anh, và bà ấy đã nói rõ rằng nếu em tiếp tục, em sẽ phải đối mặt với hậu quả.”


Anh không ngạc nhiên, nhưng ánh mắt anh thoáng qua một nỗi đau. “Anh hiểu. Anh chưa bao giờ là người mà mẹ em mong muốn cho em.”


“Không phải vậy,” cô lắc đầu. “Mẹ em chỉ đang cố bảo vệ em theo cách của bà. Nhưng em không muốn lặp lại sai lầm của quá khứ. Em đã rời xa anh một lần vì áp lực từ gia đình. Lần này, em muốn tự mình quyết định.”


Anh nhìn cô, ánh mắt trầm lắng. “Em chắc chứ? Chống lại gia đình không bao giờ là dễ dàng.”


“Em chắc,” cô đáp, giọng đầy quyết tâm. “Em biết rằng em sẽ phải trả giá, nhưng em sẵn sàng. Em không muốn để mất anh lần nữa.”


Một nụ cười thoáng qua trên môi anh, nhưng nó không hoàn toàn chạm đến mắt. “Nếu em đã quyết định như vậy, anh sẽ không để em một mình. Nhưng An Nhiên, em phải hiểu rằng, con đường này không chỉ khó khăn với em, mà còn với cả anh.”


Cô gật đầu, đôi mắt long lanh. “Em biết. Và em sẵn sàng đối mặt, miễn là chúng ta cùng nhau.”




Buổi tối hôm đó, khi An Nhiên rời khỏi quán cà phê, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Dù con đường phía trước vẫn còn đầy thử thách, nhưng cô biết rằng cô đã tìm thấy sự đồng hành mà cô cần để vượt qua mọi khó khăn.


Và lần đầu tiên sau bảy năm, cô cảm thấy mình thật sự đang sống cho chính mình.

Novel79, 20/12/2024 08:54:42

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện